Nhưng trên thực tế Hoắc Hoành không biết là anh chỉ biết mọi thứ về Nhiếp Nhiên, chứ không hề biết về linh hồn ẩn chứa bên trong đó. Tuổi thơ của anh có đáng thương thế nào thì ít nhất đã từng có lúc không cần đối mặt với cái chết. Còn cô, từ khi bắt đầu bước chân vào cái địa ngục đó, cô chưa có một giây phút nào không phải chịu giày vò ngục tù. Nếu như nói tuổi thơ của Hoắc Hoành cô độc và u tối, vậy thì tuổi thơ của cô chính là màu đen nặng trịch và máu tươi, khiến người ta nghẹt thở. “Ngày mai em muốn ăn gì không?” Hoắc Hoành muốn cố gắng hòa giải bầu không khí. “Cơm rang trứng là được rồi.” Hoắc Hoành giả vờ suy nghĩ một lúc: “Cơm rang trứng mà nguội sẽ cứng đấy.” Nhiếp Nhiên dừng đũa lại, ngẩng đầu lên, híp mắt lại, “Nghe ý của anh là chỉ cần em không ở trong phòng bếp, anh sẽ định làm đồ ăn kiểu này cho em, đúng không?” Hoắc Hoành ranh mãnh cười, “Không, thật ra là anh muốn em ở trong bếp cùng anh.” “Ngoại trừ không ngủ trên cùng một cái giường ra thì chúng ta ở cạnh nhau gần như mọi lúc, có cần phải bám dính như vậy không?” Nửa tháng trước bọn họ mới tới, Hoắc Hoành đã yêu cầu giống như ở nhà họ Hoắc, hai người ngủ chung một phòng. Ở nơi không có camera, không có ai canh gác này sao? Cô đâu có ngốc! Lúc ở nhà họ Hoắc có camera và nghe lén, ngày nào anh cũng tìm cơ hội kéo mình vào phòng tắm ôm mình một lúc. Bây giờ những thứ kiêng dè đó đều không còn, anh còn có thể dễ dàng bỏ qua cho mình à? Cô lập tức xách hành lý của mình tìm căn phòng cách phòng ngủ của Hoắc Hoành xa nhất để ở. Nhưng người đàn ông mặt dày vô sỉ này lại đường hoàng mang hành lý vào phòng cô, định ở đó. Hai người giằng co rất lâu, cuối cùng Hoắc Hoành đồng ý nhượng bộ về phòng của mình, nhưng điều kiện tiên quyết là sau này thời gian ôm ấp đều do anh quyết định. Ở nơi không có ai quản lý này, khả năng kiềm chế của anh có tốt thế nào cũng chưa chắc trăm phần trăm sẽ không lau súng cướp cò. Cho nên anh muốn mượn cơ hội này tranh thủ cho mình nhiều quyền lợi hơn. Nhiếp Nhiên vì vấn đề lãnh thổ của mình nên đương nhiên không nhượng bộ chút nào, Hoắc Hoành thì vì cuộc sống hạnh phúc tiếp theo của mình cũng tuyệt đối không nhượng bộ. Hai người vốn đều là người biết ăn nói, trận đàm phán này dày đặc khói thuốc súng. Thấy sắp đi vào cục diện bế tắc, cuối cùng hai người không thể không lui một bước. Hoắc Hoành dành cho Nhiếp Nhiên không gian sống cơ bản, mà Nhiếp Nhiên đồng thời cũng phải cho Hoắc Hoành cảm giác an toàn. Đương nhiên, cảm giác an toàn này chính là không kháng cự Hoắc Hoành ôm ấp, độ dài thời gian có thể không biết trước, nhưng nhất định phải thành tâm ôm, tuyệt đối không thể qua loa. Phải đồng ý như vậy thì cô mới thành công đuổi được “cái đuôi” này ra khỏi lãnh thổ của mình. Chương 1459.2MUỐN BÁM DÍNH LẤY EM - ĐÁNH MỘT TRẬN ĐI “Ừm, vì thiếu thời gian trên giường nên anh phải bù lại vào ban ngày.” Hoắc Hoành nghiêm túc nói. Nhiếp Nhiên cạn lời mấy giây, sau đó cô cười xấu: “Hay là tối nay em ngủ với anh một đêm?” Hoắc Hoành còn chưa nuốt miếng sủi cảo xuống, vì câu này của cô mà nuốt chửng, còn sặc mấy cái. Anh biết cô lại sắp bắt đầu rồi. Nhị thiếu vẫn không dám biến thành chó sói, chỉ dám trộm chút hương sắc, bây giờ nghe thấy cô nói thế, lại nghĩ tới cái đêm cô cố ý cọ cơ thể mềm mại vào mình, anh vội vàng uống hai ngụm canh lớn đè nén sự khô nóng trong lòng xuống. Cô gái này mà điên lên, mình hoàn toàn không phải là đối thủ. Bỏ đi bỏ đi, anh vẫn nên nhịn thì hơn. Chỉ còn hơn một tháng mà thôi, anh nhịn được! Anh uống hơn nửa bát canh sủi cảo đè nén cảm giác hoảng loạn trong lòng, lúc này mới chuyển chủ đề: “Còn hai ngày nữa là Tết dương lịch rồi, em muốn đón thế nào?” “Cứ thế này thôi.” Nhiếp Nhiên cũng thôi trêu chọc, trả lời anh.
Hoắc Hoành khẽ nhíu mày vì sự dửng dưng của Nhiếp Nhiên, “Đây là Tết dương lịch đầu tiên của chúng ta.” Nhiếp Nhiên uống một ngụm canh, canh nóng hổi lại ngon khiến cô vui vẻ híp mắt lại, sau đó không hiểu hỏi: “Vậy thì đã sao?” Một cái ngày Tết dương lịch mà thôi, có gì quan trọng. Tết âm cô còn không quan tâm, càng đừng nói tới Tết dương lịch. “Thì phải long trọng hơn chứ sao.” Hoắc Hoành hiển nhiên đã quá nóng lòng. “Từ trước đến giờ em không để ý đến những thứ này, tết thì tết, không phải vẫn sống như vậy sao?” Nói rồi cô lại nhét một cái sủi cảo vào trong miệng. Hoắc Hoành nhìn người đối diện vui vẻ ăn sủi cảo, tóc cô đã hơi dài, lúc ăn chỉ cần hơi cúi đầu là tóc sẽ dễ rơi vào trong canh. “Nói em dễ theo đuổi thì sao nhỉ? Anh gần như đánh cược cả cái mạng mình rồi. Còn nếu nói em khó theo đuổi… những thứ con gái thích em đều không tính toán, cũng đều không quan tâm.” Nhiếp Nhiên thấy anh chỉnh lại tóc cho mình, chân mày cau chặt mới dãn ra, trả lời: “Em chỉ tính toán một điều.” Cô dừng lại mấy giây, vẻ mặt nghiêm túc chưa bao giờ có, “Vĩnh viễn, vĩnh viễn đừng phản bội em.” Em có thể thay đổi, thử chấp nhận anh, quen để anh đứng ở bên cạnh em, thậm chí học tin tưởng anh. Nhưng anh không thể phản bội em, vứt bỏ em. Bởi vì một khi bị anh vứt bỏ, em lại phải thích nghi với cuộc sống không có anh, mà khoảng thời gian khó khăn đó, có lẽ em không thể nào chịu được. Hoắc Hoành thu lại ý cười nơi khóe miệng, bàn tay đang vén tóc chuyển sang nâng mặt cô lên, trong lời nói mang theo sự kiên định, “Anh thề, anh vĩnh viễn sẽ không phản bội em.” Vẻ mặt Nhiếp Nhiên lập tức khôi phục như thường, “Tết dương lịch tùy theo anh, anh muốn làm thế nào thì làm, em không có ý kiến. Có điều, em có một yêu cầu.” “Em nói đi.” Hoắc Hoành vẫn còn đắm chìm trong tâm trạng của mình, tưởng là cô muốn nói gì rất nghiêm túc, lập tức nghiêm mặt lại. “Chúng ta đánh một trận đi.” Nhiếp Nhiên bừng bừng hứng thú nói. “Cái gì?” Hoắc Hoành ngẩn ra, anh không nghe lầm chứ, cô gái nhỏ này nói muốn đánh nhau với mình? “Ừ. Hình như em chưa bao giờ đánh nhau với anh.” Hoắc Hoành mỉm cười, “Ai bảo thế, hồi đó ở phòng huấn luyện anh đã lĩnh giáo đầu sắt của em rồi.” Nhiếp Nhiên cũng nhớ ra khi đó cô húc anh một cái rất mạnh, không nhịn được cười lên, “Này, khi đó rõ ràng là đáng đời anh! Ai bảo tay anh không quy củ, em không chém ngất anh ném xuống sông đã là khách sáo rồi.” “Ừm, hóa ra em hạ thủ lưu tình với anh như vậy.” “Hay là lát nữa ăn xong sủi cảo đến nhà ấm trồng hoa so tài đi.” “Mới ăn xong không được vận động mạnh.”