*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
3hưng Nhiếp Nhiên thì tập trung hết sức vào việc phá mật mã, đến núi băng Lệ Xuyên Lâm cô còn chẳng thèm để tâm, càng đừng nói đến một cô gái chẳng hề quen biết gì.
Không khí bỗng trở nên bối rối.
Dư Xảo Xảo đứng ở đó nhìn hai người mà không một ai thèm để ý đến cô ta. Bên cạnh còn có đám cảnh sát đang nhìn chằm chằm. Cô ta có cảm giác giống như vừa bị vả cho hai cái vào mặt vậy, tức giận vô cùng.
Không biết cảnh sát nào chán sống lại không nhịn được phì cười khiến Dư Xảo Xảo tức đến nỗi trợn trừng mắt nhìn anh ta.
Cảnh sát kia nhanh chóng thu lại nụ cười.
Đùa à, đây là cháu gái của Phó Cục3trưởng Lý, làm sao anh ta dám đắc tội chứ?
“Đến đây, đến đây, hộp cứu thương đến rồi đây!” Một loạt âm thanh dồn dập hoảng loạn gấp gáp từ ngoài cửa truyền đến. Không lâu sau một anh cảnh sát cầm hộp cứu thương nhanh chóng chạy tới, sau đó đưa hộp cứu thương cho Lệ Xuyên Lâm.
Lệ Xuyên Lâm nhìn máu trên tay Nhiếp Nhiên đã đông lại, cổ tay áo và miệng vết thương còn dính vào nhau, hơn nữa tay cô còn đang bận lướt trên bàn phím, về cơ bản là không có cách nào xử lí vết thương.
Con người này thật là không quan tâm đến cơ thể mình chút nào!
Lệ Xuyên Lâm bất giác nhíu chặt lông mày, sau đó cầm lấy cánh tay không bị1thương của cô kéo ra khỏi ghế.
“Tôi không sao thật. Lệ Xuyên Lâm, anh đừng làm phiền tôi!” Cánh tay bị thương của cô nhất quyết bám lấy góc bàn.
Vết thương đã đông máu của cô dưới tác động mạnh của lực lại há miệng ra, máu chảy ròng ròng.
Lệ Xuyên Lâm nhìn thấy một dòng máu tươi chảy ra, mắt anh ta bỗng lạnh đi. Sau đó, anh ta ngay lập tức đến trước mặt của Nhiếp Nhiên làm một hành động khiến mọi người kinh hãi.