“Ăn hại! Lũ ăn hại!” Hoắc Mân tức giận đạp đổ bàn trà. Tiếng đồ vật rơi kêu loảng xoảng.
Tên1thuộc hạ đứng đó, không dám nói câu nào.
“Nếu đánh không được thì thử cách khác xem.” Trong lửa giận của Hoắc Mân, giọng nói dịu dàng của Hà Úy Giai vang lên.
Hoắc Mân nghe có vẻ như cô ta có diệu kế nên cơn giận dần tan biến, “Ví dụ như?”
Hà Úy Giai cười nhẹ, “Bà ta có người thân không? Em nghĩ lấy người thân ra uy hiếp sẽ có hiệu quả hơn.”
Chỉ một câu đơn giản đã khiến cho cơ mặt của Hoắc Mân dãn ra rất nhiều.
Hoắc Mân ngồi cạnh Hà Úy Giai không nói câu nào, trầm tư suy nghĩ một lát, ánh mắt thăm dò nhìn cô ta.
Hà Úy Giai bày ra vẻ mặt dịu dàng,9khẽ cúi đầu.
Một lúc sau, Hoắc Mân mới vuốt cằm tấm tắc, “Đúng là không gì thâm độc bằng lòng dạ đàn bà, không sai chút nào.”
Hà Úy Giai ngồi nãy giờ không nhúc nhích mới ngẩng đầu lên, hờn dỗi đấm nhẹ lên người Hoắc Mân, “Không phải là vì anh sao? Nhìn anh mặt mày cau có em đau lòng.”
Cô ta vẫn cười dịu dàng, ánh mắt quyến rũ nhưng lưng áo vì ánh mắt ban nãy của Hoắc Mân làm cho sợ đến mức ướt đẫm mồ hôi.
Áo thấm mồ hôi tạo nên một cảm giác ớn lạnh.
“Em yêu giỏi quá!” Hoắc Hoành giữ cằm Hà Úy Giai hôn một cách mạnh mẽ.
Sau khi nhớ ra tên thuộc hạ3vẫn đứng ngây ngốc ở đấy, hắn mới nghiêm mặt lại nói: “Không nghe thấy phu nhân nói gì à? Còn không mau đi đi!”
Bạn đang đọc truyện trên truyen35zz.com , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!