*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
1hiếp Nhiên cũng bó tay. Thôi bỏ đi, dù sao cô cũng đã nói giúp rồi, nếu là trước kia, còn lâu cô mới quan tâm tới mấy chuyện linh tinh này.
Cô gật đầu, “Đúng thế.”
“Tôi sẽ cho công ty tính ra giá trị của thôn một lần nữa, sau đó sẽ thông báo kết quả cho ông.” Hoắc Hoành húp thêm mấy thìa canh rồi mới nói.
Nhiếp Nhiên vốn đã định từ bỏ, nghe thấy Hoắc Hoành nói vậy thì không khỏi kinh ngạc nhìn anh ta một cái.
Vừa rồi rõ ràng là có ý nói không muốn đầu tư cho nơi này cơ mà? Sao giờ lại nói là muốn tính toán lại một lần nữa? Rốt cuộc trong lòng người đàn ông này đang3nghĩ gì vậy?
Trưởng thôn nghe thấy Hoắc Hoành nói phải đánh giá lại tài sản thì trong lòng lại lập tức dấy lên hy vọng, “Vâng, vâng, vâng! Cảm ơn ngài Hoắc, cảm ơn cô Diệp!”
“Việc này do ngài Hoắc quyết định, chứ tôi có gì đáng để cảm ơn đâu.” Nhiếp Nhiên uống canh gà, không yên lòng đáp.
Trưởng thôn cười ngốc nghếch, thành thật nói, “Nếu không có mấy lời vừa rồi của cô Diệp, ngài Hoắc cũng sẽ không cho thôn chúng tôi hy vọng thêm lần nữa, sao tôi có thể không cảm ơn cô Diệp được chứ?”
Nhiếp Nhiên quay đầu nhìn Hoắc Hoành, anh cũng đang nhìn cô, ánh mắt dịu dàng gần như lộ liễu khiến cô run lên, lập tức2nhìn đi chỗ khác.
Trưởng thôn là người từng trải, vừa nhìn ánh mắt của Hoắc Hoành liền hiểu ngay.
“Thế tôi đi xem bà lão nhà tôi đã hầm canh xương xong chưa nhé, hai vị cứ ăn đi, ha ha.” Trưởng thôn nhanh chóng rời đi, không làm bóng đèn nữa.