*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
1hưng không ngờ Hạ Na lại thuận theo, gật đầu đồng tình, “Đúng thế, chỉ là ảnh chụp trộm thôi mà, cho nên cô cũng đừng tự mãn. Huống chi, Hoắc thị này căn bản vẫn do Chủ tịch Hoắc làm chủ.”
Nhiếp Nhiên cười đáp lại, “Cô nói cũng đúng, đó chỉ là bây giờ, nhưng tương lai thì sao chứ? Tương lai về sau ai sẽ làm chủ Hoắc thị đây? Phải biết rằng, bây giờ người thừa kế của Chủ tịch Hoắc cũng chỉ có một mình Hoắc Hoành mà thôi.”
Lời nhắc nhở của cô làm cho sắc mặt của Hạ Na trở nên thảng thốt, “... Cũng chưa biết được, công ty có nhiều cổ đông như thế, ở Hoắc thị, ai có năng lực người đó lên.”
“Cô biết3Hoắc Hoành là người không có năng lực à?” Nhiếp Nhiên nhếch môi cười trào phúng, tiếp tục đóng dấu tài liệu.
Hạ Na cũng cười lạnh châm biếm lại, “Đương nhiên cô hy vọng anh ta là người có năng lực lãnh đạo rồi, bởi vì cô cần dựa vào anh ta để leo lên mà. Có điều, người phụ nữ như cô đúng là có thể vì tiền chịu đựng được đấy, tìm một kẻ tàn phế, chậc chậc.”
Nụ cười trên mặt Nhiếp Nhiên cứng đờ, động tác trong tay cũng dừng lại.
“Cô nói xem, loại đàn ông tàn phế như thế thì có thể làm gì chứ, có lẽ lên giường cũng phải cố hết sức.” Sau khi Hạ Na nhìn thấy sự khác thường của cô, tưởng là đã2đâm trúng được vết sẹo trong lòng cô nên càng cười tươi hơn.
Trong phòng in nhất thời chỉ có tiếng máy in.
Nhiếp Nhiên chậm rãi quay đầu, ánh mắt lạnh lẽo nhìn cô ta, “Cô nói lại những lời cô vừa nói xem.”