Sau khi cửa phòng thẩm vấn đóng lại, không bao lâu sau, đèn đỏ của camera theo dõi trong phòng cũng bị tắt đi.
Lúc này, Nhiếp Nhiên mới khôi phục lại tính cách vốn có của mình, không còn dáng vẻ tay chân luống cuống, sợ sệt như ban nãy nữa.
“Lưu Chấn đâu?” Cô nghiêm túc nhìn Lệ Xuyên Lâm. Thấy anh ta không nói gì, cô nhíu mày, “Anh đừng nói với tôi là các anh không bắt được Lưu Chấn đấy nhé?”
Quả nhiên, Lệ Xuyên Lâm ở phía đối diện khẽ đáp, “Chạy rồi.”
“Vậy bắt được người ở địa điểm giao dịch chứ?”
“Cũng không bắt được ai.”
“Ngay cả hàng hóa cũng không bắt được sao?” Nhiếp Nhiên vẫn chưa từ bỏ ý định, hỏi thêm một câu.
“Đúng thế.”
Sau khi Lệ Xuyên Lâm gật đầu thừa nhận, hi vọng cuối cùng trong lòng cô như thể bị gió lạnh vùi dập tắt ngúm.
Cô đứt phắt lên, chiếc ghế dựa đổ rầm xuống đất vì sự kích động của cô, gây ra một âm thanh cực kì lớn.
“Mẹ kiếp! Cục Cảnh sát các anh ăn gì lớn lên thế hả, có tí chuyện này cũng làm không xong!”
Hai viên cảnh sát vẫn luôn đứng ở ngoài cửa, nghe thấy động tĩnh trong phòng thì không nhịn được hỏi qua cánh cửa, “Đội trưởng Lệ, anh không sao chứ?”
Lệ Xuyên Lâm vội vàng quát to một tiếng, “Không được phép tiến vào!” Anh ta lại nhìn về phía Nhiếp Nhiên đang muốn nổi điên, nói thêm một câu với hai người ngoài cửa, “Tránh ra xa một chút!”
Hai cảnh sát ở ngoài cửa nghe thấy thế thì đồng thời nhíu mày.
Tránh xa một chút ư?
Rốt cuộc Đội trưởng Lệ ở trong đó làm gì thế?
Nhưng vì Lệ Xuyên Lâm là lãnh đạo, nên hai người họ chỉ có thể ngoan ngoãn đi ra hành lang chờ.
Không khí trong phòng đã trở nên lạnh như băng.
Hai tay Nhiếp Nhiên chống trên mép bàn, từ trên cao nhìn xuống Lệ Xuyên Lâm, nghiến răng nghiến lợi hỏi: “Bây giờ phải làm thế nào? Anh tính làm thế nào hả?”
“Tôi sẽ cho cô một câu trả lời thỏa đáng.” Lệ Xuyên Lâm ngẩng đầu nhìn cô, khẳng định.
Nhiếp Nhiên bấu chặt mép bàn, ngón tay vì dùng sức mà trở nên trắng bệch, chỉ sợ mình quá kích động mà nắm tay sẽ giáng xuống mặt Lệ Xuyên Lâm, “Anh cho tôi câu trả lời thỏa đáng gì được chứ? Lưu Chấn chạy rồi, hàng hóa cũng không bắt được, giờ anh còn nói câu trả lời thỏa đáng với tôi làm gì? Anh lấy cái gì mà cho tôi câu trả lời thỏa đáng chứ hả?”
Bạn đang đọc truyện trên truyen35zz.com , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!