Mưa mùa xuân dày hạt, đặc biệt ở nơi này lượng mưa rất lớn, hơn nữa mỗi lần có mưa đều sẽ có kèm cả sương mù, thời tiết dễ mắc bệnh này khiến người ta cảm thấy vô cùng khó chịu.
Mười mấy binh lính đều đứng thẳng tắp trong mưa, giống như những cây cọc ghim trên mặt đất.
Nhiếp Nhiên đi theo lớp phó Vương tới vị trí của Quân khu 2, yên lặng chờ đợi.
Hơn một tiếng sau, các sĩ quan huấn luyện mới cho mọi người giải tán để nghỉ ngơi một lát, xếp hàng uống canh gừng.
“Thấy không? Bên kia là đội dự bị đấy! Nghe nói mới tới hôm qua! Chúng ta lại được đứng chung một sân với đội dự bị.
Trời ạ, tôi cảm thấy thật tự hào!” “Đúng thế, đám nam binh bên đó đứng sớm hơn chúng ta, vậy mà đến giờ vẫn chẳng hề nhúc nhích, thật không hổ là đội dự bị!” “Tôi thì thấy các nữ binh cũng rất giỏi, bọn họ đứng đó mà sắc mặt như không, còn chúng ta thì đã lạnh co vòi vào rồi.
” Những người đó trong lúc xếp hàng liền bàn tán về nhóm đội dự bị xếp hàng đứng ngay bên cạnh.
Nhiếp Nhiên nghe thấy thì tay hơi khựng lại.
Đội dự bị ư? Đội dự bị cũng tới rồi sao? Vậy người của lớp 6 có tới không? Chắc là không đâu, bọn họ yếu như thế, không có năng lực tác chiến gì hết.
Lớp phó Vương ở bên cạnh cũng nghe thấy, nhìn dáng vẻ giật mình của Nhiếp Nhiên, tưởng là gợi đến chuyện đau lòng của cô, vội vàng quát lên, cố ý át những lời bàn tán kia đi.
Suy nghĩ trong đầu Nhiếp Nhiên bị tiếng nói to của lớp phó Vương cắt ngang, cô cụp mắt, tiếp tục múc canh cho những người kia.
Chờ sau khi toàn bộ người của các lớp ở Quân khu 2 đều uống canh xong rồi, Nhiếp Nhiên tự nhiên xách theo hai cái thùng đi ra khỏi sân huấn luyện.
Trước khi đi, cô không biết vì sao mình lại quay đầu nhìn thoáng qua về phương hướng của đội dự bị.
Dưới trời mưa tầm tã, quần áo ngụy trang đã sớm ướt đẫm, người đông nghìn nghịt, không thể phân biệt rõ ai vào với ai.
Cô chỉ liếc mắt nhìn một cái rồi lại quay đầu đi ra bên ngoài.
Về đến nhà ăn, những người khác vẫn chưa trở về, lớp phó Vương sợ cô nghĩ ngợi liền đuổi cô ra sau bếp nghỉ ngơi.
Hai ngày sau, lớp phó Vương không gọi cô đi đưa canh gừng nữa mà tìm người khác đi cùng, nam binh kia đi một lúc rồi quay về kể cho bọn họ nghe về đội dự bị.
Lời nói tràn ngập sự sùng bái, khiến cho những người khác cũng ngứa ngáy khó chịu trong lòng, chủ động xin đi đưa canh gừng.
Nhưng sau mỗi lần đi rồi quay về, bọn họ đều cảm thán, có thể làm người nấu cơm cho đội dự bị thôi thì coi như đời này đã không sống uổng rồi.
Nhưng không ngờ câu nói đùa này lại trở thành sự thật.
Hôm đó, đúng giữa trưa, người của đội dự bị chậm rãi tiến vào nhà ăn của Quân khu 2.
Dáng điệu đi đều y như đang tập luyện khiến cho đám lính của Quân khu 2 đang ngồi ăn kinh ngạc không thôi.
“Sao đội dự bị lại tới đây, mau nhìn kìa!” “Ồ! Sao họ lại tới đây nhỉ? Chẳng lẽ là tới đây ăn cơm sao?” “Nói bậy, bọn họ có nhà ăn mà!” Nhất thời, đủ mọi lời đoán mò tuôn ra.
“Hừ! Có gì hay ho chứ, chẳng phải chỉ là đội dự bị thôi sao, cứ như là thần tiên ấy!” Dương Thụ ngồi trong đám người, sau khi thấy nhóm người kia đi vào thì khinh thường hừ lạnh một tiếng.