*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Ngày đó, Đường Sở Vi giả làm Giang Vô Song đến nhà họ Giang để cứu người, cô thấy Cửu Diễm phế võ công của Giang Cung Tuấn.
Nhưng lúc đó cô hoàn toàn không có võ công, cho dù có cao thủ trong Thiên Vương phủ, cô cũng không dám hành động hấp tấp, chỉ có thể mang Giang Cung Tuấn đi.
Bây giờ Giang Cung Tuấn đã phế võ công Cửu Diễm, cô ấy bèn võ tay khen ngợi.
“Anh đã nghĩ đến hậu quả chưa?”
Giang Vô Song nhíu mày.
Giang Cung Tuấn nhàn nhạt nói: “Đương nhiên có nghĩ đến, nếu không phải lo lắng nhà họ Cửu hoàn toàn mất khống chế, anh đã giết chết lão già đó “Haiz...”
Giang Vô Song thở dài.
Giang Cung Tuấn tạm thời không lo lắng về phía nhà họ Cửu.
Bây giờ anh chỉ quan tâm đến một vấn đề, đó là ai đã làm rò rỉ chuyện sức mạnh của anh.
“Vô Song, em nói xem là ai làm lộ chuyện anh có sức mạnh như vậy, có phải là người nhà họ Giang không?”
Đến giờ, Giang Vô Song cũng không nghĩ quá nhiều, cô nghĩ ngợi rồi phủ định: “Chắc là không phải đâu, theo lời anh nói, bọn họ biết võ công của anh tăng vọt là do luyện tập theo bí quyết trong Tứ Đồ, gia tộc họ Giang nói ra không phải chính là thừa nhận bọn họ đã lấy cắp tranh của ba gia tộc còn lại sao? Nếu vậy chẳng phải là tự lấy đá đập vào chân mình rồi sao?”
“Không phải người nhà họ Giang, vậy là ai đây? Chẳng lẽ người đó cũng gai mắt với nhà họ Giang sao?”
Giang Cung Tuấn hỏi.
Giang Vô Song lắc đầu: “Em không biết, anh có thể trở về hỏi ông nội, nhờ ông điều tra thử xem.
“Ừ, để anh đi hỏi ông”
Giang Cung Tuấn nhất định phải hỏi cho ra lẽ.
Bởi vì anh đã phế võ công của Cửu Diễm, đây là một sự kiện trọng đại, anh vẫn không biết tiếp theo đây nhà họ Cửu sẽ cách thức báo thù gì, anh phải đến nhà họ Giang bàn biện pháp đối phó.