Sau khi lên đến bậc Thang trời thứ tư, anh không hành động thiếu suy nghĩ nữa mà điều chỉnh hơi thở, để chân khí trong người chống lại áp lực bậc Thang trời thứ tự mang lại.
Giang Cung Tuấn đang bước trên Thang trời.
Nhưng nếu bây giờ có người đến gần, chỉ thấy Giang Thần vẫn luôn ngồi xếp bằng trên đất như tượng, không hề động đậy.
Thang trời là hư ảo, không tồn tại như vật chất.
Mà anh cũng chỉ dùng ý niệm để vượt qua Thang trời mà thôi.
Chỉ có bản thân anh có thể cảm nhận được mình đang đi trên Thang trời, người khác không thấy được.
Đây chính là Thang trời hư ảo sau đỉnh cấp cảnh giới thứ tám.
Số người đạt đến cảnh giới này trên thế giới chỉ đếm trên đầu ngón tay.
Người đạt đến tầng này đã làm chủ được sức mạnh khủng khiếp.
Dùng từ Thần để hình dung cũng không quá đáng chút nào.
Giang Cung Tuấn ngồi xếp bằng trên đất.
Khí tức trên người anh càng ngày càng mạnh.
Sau khi anh nghỉ ngơi một chút, vực dậy sức lực toàn thân, lại tiếp tục bước tiếp lên bậc Thang trời thứ năm.
“Két!”
Lúc bước lên bậc thứ năm, trong người Giang Cung Tuấn truyền đến tiếng xương cốt đứt gãy.
Áp lực bậc Thang trời thứ năm quá lớn, Giang Cung Tuấn luyện xong Cửu Tuyệt Chân Kinh cũng khó mà chịu được, bên trong người thì đau đớn dữ dội khiến thân thể anh loạng choạng, suýt tí nữa ngã từ bậc Thang trời thứ năm xuống dưới.
Anh không động đậy.
Bắt đầu điều hòa nhịp thở.
Anh cảm thấy bản thân có thể lên một bậc nữa.
Bậc thứ Thang trời thứ năm không phải giới hạn của anh.
“Chân khí Thiên Cương chưa phải mạnh nhất, mạnh nhất là chân khí Cửu Tuyệt”
Giang Cung Tuấn tự nhủ trong lòng.
Ngay lúc này, chân khí Thiên cương trong người bắt đầu tách ra, biến thành chín luồng chân khí.
Chín luồng chân khí chuyển động trong người.
Dù chín luồng chân chí không mạnh như chân khí Thiên Cương, không hùng hậu như chân khí Thiên Cương, nhưng Giang Cung Tuấn cảm nhận được rõ ràng cả người anh lúc này tràn đầy sức mạnh.
Vì sức mạnh Cửu chân khí ẩn vào trong máu thị, trong xương cốt.
Khiến cho sức mạnh thể xác càng tăng thêm.
“Lên”
Giang Cung Tuấn tiến lên một bước, lại tiến lên một bước.
Thành công bước lên bậc Thang trời thứ sáu.
Sau khi lên đến bậc sau, anh cảm thấy đã đạt cực hạn.
Tuy nhiên, anh chưa kịp đứng vững, một luồng áp lực khủng khiếp từ trên trời truyền xuống, luồng áp lực đè thẳng lên người anh, cơ thể của anh từ bậc Thang trời thứ sáu lăn xuống.
Chuyện lăn xuống chỉ là suy nghĩ của anh..
Cơ thể anh vẫn luôn ngồi im bất động trên đất.
Theo dòng suy nghĩ lăn xuống dưới, lúc này cơ thể anh vẫn luôn ngồi im ngã xuống, phun ra một ngụm máu.
Anh từ từ mở mắt.
Đưa tay lau lau vệt máu trên khóe miệng.
Thang trời trước mắt, Thang trời trong đầu đã biến mất.
“Thang trời, thật kỳ diệu”
Giang Cung Tuấn không khỏi cảm khái.
Khi bước trên Thang trời, anh cảm thấy mình là trời, là đất.
“Bây giờ tôi miễn cưỡng lên đến Thang trời thứ sau, nhưng cảnh giới chưa ổn định, không thể đứng vững ở bậc Thang trời thứ sáu, nghiêm túc mà nói thì là bậc Thang trời thứ năm đỉnh phong”
Giang Thần cũng đại khái hiểu được thực lực bản thân.
Bậc Thang trời thứ năm đỉnh phong, chạm đến ngưỡng cửa bậc Thang trời thứ sáu.
Thực lực bây giờ cực kỳ đáng sợ.
Chưa nói đến Thiên Hạ Vô Song.
Chí ít bây giờ muốn giết u Dương Lãng, muốn giết Đệ Nhất Huyết Hoàn, cũng chỉ trong phút chốc.
Giang Cung Tuấn chậm rãi đứng dậy.
Anh nhìn về phía xa xăm, vẻ mặt mang nét âm u.
“Đến lúc đi rồi, đi giải quyết chút chuyện.”
Giang Cung Tuấn sải bước rời đi.
Tốc độ của anh nhìn thì dường như rất chậm, nhưng lại khá nhanh, sải mấy bước đã biến mất khỏi nơi này.
Bạn đang đọc truyện trên truyen35zz.com , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!