“Nó tên là gì?” Hoàng Phủ Phương Linh hỏi câu này khi bóng lưng Tiêu Trần đã sắp biến mất. “Nó” đương nhiên chính là những chữ trong đầu vừa rồi. “Thiết đầu oa chi ca (Bài ca đứa bé đầu sắt)”. Giọng nói của Tiêu Trần từ xa bay tới, Hoàng Phử Phương Linh ngây ngốc tại chỗ. Công pháp đương nhiên không thể gọi là “Thiết đầu oa chi ca” được, đây đều là do Tiêu Trần nói bừa. “Vô Cực Thông Thiên”. Tên thực của bộ công pháp này, là công pháp mà một người bạn là võ phu đỉnh cấp tu luyện khi Tiêu Trần còn ở Hạo Nhiên Đại Thế Giới. Có thể làm bạn với đại đế thì có thể kém tới đâu, tất cả các công pháp tu luyện đều là thứ tốt nhất. Bộ công pháp này tu luyện tới tận cùng, dựa vào nhục thân là có thể phá vỡ xiềng xích thiên đạo, thoát khỏi luân hồi, tiêu dao trong thiên địa. Nhưng con đường trở thành võ phu cũng không hề dễ dàng bằng phẳng, tu luyện võ phu phải nỗ lực và trả giá gấp mấy lần so với tu sĩ bình thường.
Sức chiến đấu của những võ phu cùng cảnh giới cao hơn nhiều so với những tu sĩ thông thường, chuyện đánh giết vượt cảnh giới cũng là chuyện bình thường, thậm chí cũng không hề kém cạnh so với kiếm tu sát lực mạnh nhất. Tiêu Trần cầm tay Lạc Huyền Tư đi về phía cổng trường. Một thiếu niên hơi gầy nhưng đẹp trai đi về phía Tiêu Trần, thiếu niên mặc áo sơ mi trắng sạch sẽ, mang theo nụ cười nhàn nhạt. Một thiếu niên sạch sẽ đẹp trai như vậy luôn rất dễ khiến người khác có hảo cảm. Tiêu Trần phát hiện trong cơ thể thiếu niên này cũng có một cỗ khí, cỗ khí này mạnh hơn rất nhiều so với Hoàng Phủ Phương Linh. Đương nhiên đối với Tiêu Trần mà nói, cũng chỉ là sự khác biệt giữa một con kiến lớn và một con kiến nhỏ mà thôi. Lúc thiếu niên đi ngang qua người Tiêu Trần, đột nhiên dừng bước.
Bạn đang đọc truyện trên truyen35zz.com , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!