Ông già nhìn lên trời theo bản năng, một điểm đen trước mắt đang phóng to ra với tốc độ cực nhanh. Tiếp theo trước mặt liền tối sầm lại, ông già lập tức mất đi ý thức. Tiêu Trần giẫm lên trên đầu ông già, ghét bỏ đá cho mấy cái, “Yếu như thế, mà còn làm hùng làm hổ, đúng là giả bộ.” Tiêu Trần vẫy vẫy tay với ba con quỷ đang nấp trong bóng tối, ý bảo bọn chúng lại đây. Ba con quỷ đã bị dọa cho sợ tới nhũn chân ra rồi, run run rẩy rẩy đến trước mặt Tiêu Trần. Tiêu Trần một tay tóm lấy đầu lưỡi đã được thắt bím lại, một cỗ tử khí tiến vào, giây tiếp theo túm lưỡi được thắt lại vốn dĩ là hư vô nay đột nhiên ngưng tụ lại dần dần hiện ra thực thể. Tiêu Trần cầm túm lưỡi quất quất trên mặt ông già còn đang hôn mê, mỗi lần hút một cái liền có một tia hắc khí xâm nhập vào cơ thể ông già.
Ba con quỷ nhìn thấy vậy mà dựng hết cả mí mắt lên, tử khí này mà xâm nhập vào não thì cho dù có tỉnh lại đoán chừng cũng chẳng sống được bao lâu. Ông già từ từ tỉnh lại, vừa mở mắt ra nhìn một cái liền thấy túm lưỡi ghê tởm trên tay Tiêu Trần, trong lòng run lên bần bật. Tiêu Trần dừng động tác trên tay lại, nhíu nhíu mày nói: “Thế nào, ông già? Hai tay này của ta cũng được đấy chứ.” Ông già ngược lại cũng có vài phần cốt khí, trong tình cảnh này mà vẫn có thể hừ lạnh một tiếng, đầu đặt trên mặt đất, nhắm mắt lại, bộ dạng đúng kiểu lợn chết không sợ nước sôi vậy. “Tôi chính là thích người có cốt khí như ông.” Tiêu Trần sờ sờ cằm rồi nói tiếp, “Thế này đi, chúng ta cùng chơi một trò chơi, ông mà thắng bản đế sẽ thả ông đi, thế nào?”
Bạn đang đọc truyện trên truyen35zz.com , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!