Không có ai lên tiếng, bầu không khí đè nén giống như sự yên lặng trước khi săp có bão táp đến vậy. Rất lâu sau, một âm thanh khô khốc giống như tiếng quạ rên rỉ vang lên giữa công xưởng yên tĩnh, âm thanh này nam không phải nam nữ không ra nữ khiến người ta đau rát cả tai. “Tu La Nhãn đã thức tỉnh, tất cả mọi người hành động theo kế hoạch.” Sau câu nói này công xưởng tối đen lại một lần nữa rơi vào yên lặng, bóng người ngồi vây quanh cái bàn rách nát bắt đầu lục tục rời đi, dường như bọn họ ngồi gần hai giờ đồng hồ ở đây cũng chỉ là để chờ đợi câu nói này. “Cô gái nhỏ kia mà xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn, các người mang đầu đến gặp.” Âm thanh khô khốc kia lại một lần nữa vang lên, tất cả mọi bóng người sắp rời khỏi công xưởng đều dừng lại một lát, sau đó mới sải bước rời đi. Trời đã sáng, mặt trời theo lẽ thường chiếu sáng khắp nơi. Tiêu Trần xoay người ngồi dậy từ trên ghế nằm, nhìn về phương xa, “Hôm nay sẽ làm thịt ngươi.” “Tiêu Trần ca ca.” Một âm thanh trẻ con vang lên. Tiêu Trần ghé mắt nhìn lại, Vương Sỉ Sỉ đang nghiêng ngả chạy về phía mình.
Trong tay cầm theo cái túi nhỏ, Đại Kim Mao đi theo sau lưng cười ngây ngô. Nhất thời cả người Tiêu Trần run run, lập tức quát: “Tiểu ngốc, em đứng lại đó cho anh.” Vương Sỉ sỉ bị dọa cho giật mình, lập tức dừng bước chân, giơ ngón tay, mở đôi mắt to tròn có chút mơ hồ nhìn về phía Tiêu Trần. Tiêu Trần vỗ trán: “Tiểu ngốc, em bớt ở đó giả vờ đáng yêu đi, hôm nay em lại đến đây làm cái gì?” Vương Sỉ Sỉ vui vẻ giơ túi ở trong tay lên nói: “Tiêu Trần ca ca, ngày hôm qua mụ mụ mua cho em rất nhiều đồ ngon.” Tiêu Trần nghe thấy ăn, cả người run run, chỉ vào Vương Sỉ Sỉ nói: “Tiểu ngốc, em đừng tới đây, nếu không anh gọi người đó!” Vương Sỉ Sỉ có chút ấm ức siết siết ngón tay, “Nhưng mà ngày hôm qua Tiêu Trần ca ca còn nói đồ ăn vặt của Sỉ Sỉ ngon đó?” Tiêu Trần có chút rối loạn thần kinh vặn vẹo cổ: “Anh từng nói lời này sao? Tiểu ngốc mau về nhà đi học đi.”
Bạn đang đọc truyện trên truyen35zz.com , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!