TRUYEN35.SHOP ĐỔI TÊN MIỀN MỜI BẠN TRUY CẬP TRUYEN35ZZ.COM ĐỂ ĐỌC TRUYỆN. XIN CẢM ƠN
Người đàn ông từ từ quay đầu lại, để lộ một đôi mày kiếm sắc bén và đôi mắt tang thương.
Đường Tố Nhiên giật mình.
Đã sáu năm rồi, hình ảnh của Lục Nghiêm luôn in đậm trong tâm trí cô, nhất là đôi mắt anh, một đôi mắt rất sáng và ấm áp, như chứa cả trời sao.
Đành rằng con người sẽ thay đổi, nhưng cô không ngờ nổi Lục Nghiêm sẽ lại thay đổi nhanh thế này.
Già dặn, gai góc, có phần cay nghiệt.
"Sao cô nhận ra nhanh như vậy?" Lục Nghiêm đứng dậy, chậm rãi bước đến trước mặt Đường Tố Nhiên.
"Có thể là vì trực giác đi." Cô cười cười, không rõ cảm xúc gì.
"Lục tiên sinh, dạo này anh già rồi."
Lục Nghiêm nâng mắt: "Còn con trai cô đã lớn lên nhiều lắm."
Đường Tố Nhiên không giải thích, chỉ thở dài: "Cũng đã sáu năm rồi."
"Không biết cô Đường giấu thằng bé ở đâu trong suốt sáu năm, sợ nhà chúng tôi làm khó nó sao? Dù gì trên danh nghĩa tôi cũng là cha của nó, nếu như cô phải thụ án, nhà chúng tôi cũng không tiếc một vài bữa cơm cho nó.
Tội nghiệp đứa trẻ."
Đường Tố Nhiên và Lục Nghiêm cùng lúc nhìn ra ngoài, qua chiếc cửa kính.
Cậu nhóc đội mũ kín đầu không nhìn rõ mặt, nhưng quần áo lôi thôi lếch thếch vì cuộc vật lộn ban nãy, trông chẳng khác gì đứa trẻ nghèo khó.
"Nó được đi học chưa?" Anh chợt hỏi.
Cô không biết thằng nhóc chính xác bao nhiêu tuổi, nhưng ước lượng một chút rồi nói: "Năm sau lên lớp 1."
Lục Nghiêm xua tay bảo Trương Nhu ra ngoài và đóng cửa.
Trong phòng lúc này chỉ còn hai người.
Đường Tố Nhiên bỗng nhiên cảm thấy căng thẳng.
Đã sáu năm rồi, cô không đối diện với anh gần như vậy.
Anh tiến sát đến trước mặt cô, cúi xuống, gần gũi như hồi hai người còn yêu nhau.
Hơi thở của anh phả bên cần cổ cô.
"Tôi tưởng năm sau em mới được ra."
Sự dịu dàng quen thuộc xâm chiếm lấy cô.
Đường Tố Nhiên mê man, nương theo vòng tay anh.
"Tôi...!Được mãn hạn tù sớm vì cải tạo tốt."
Lục Nghiêm siết Đường Tố Nhiên vào trong lòng, như muốn hòa làm một người cô.
Anh đặt cô lên bàn, sau đó môi lưỡi làm càn, quấn lấy môi cô.
Đường Tố Nhiên nhắm chặt mắt không dám hít thở.
Dù sáu năm trước yêu nhau, cô và Lục Nghiêm cũng mới chỉ nắm tay.
Anh nói rằng anh tôn trọng cô.
Ông nội ông ngoại của Lục Nghiêm đều ở trong quân đội, từ nhỏ đã dạy con cháu mình phải quân tử, phải nghiêm ngắn.
Nhưng giờ Lục Nghiêm như con thú cuồng đè lên người Đường Tố Nhiên.
Anh đối với cô, mang theo d*c vọng không thể nào che giấu.
"Sáu năm nay tôi vẫn không li hôn với em, em cũng biết lí do mà.
Tôi không quên được em.
Tố Nhiên..."
Đường Tố Nhiên run lên, không biết vì cái hôn của anh, hay là vì những lời thâm tình như thế.
Bỗng nhiên, Lục Nghiêm dừng lại.
Anh nhìn sâu vào mắt cô, sau đấy rút một chiếc thẻ từ trong túi áo ra.
"Anh có ý gì?"
"Số tiền này cho con trai của em." Lục Nghiêm nhìn ra ngoài cửa.
Bạn đang đọc bộ truyện Đánh Cắp Nhân Duyên tại truyen35.shop
Bạn đang đọc truyện trên truyen35zz.com , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!
Bạn có thể tìm kiếm truyện với các từ khóa sau: Đánh Cắp Nhân Duyên, truyện Đánh Cắp Nhân Duyên , đọc truyện Đánh Cắp Nhân Duyên full , Đánh Cắp Nhân Duyên full , Đánh Cắp Nhân Duyên chương mới