TRUYEN35.SHOP ĐỔI TÊN MIỀN MỜI BẠN TRUY CẬP TRUYEN35ZZ.COM ĐỂ ĐỌC TRUYỆN. XIN CẢM ƠN
"Anh cũng rất nhớ em!" Thẩm Quân Hạo quay bút: "Em còn chơi ở đó bao lâu?"
Lâm Lăng suy nghĩ một chốc: "Còn phải ở lại hai ngày nữa, nhà em đêm 30 sẽ về thành phố S đón tết với họ hàng ở đó."
"Sắp xếp nhanh đấy, hoa khôi của thôn." Thẩm Quân Hạo trêu chọc nói.
Lâm Lăng nghe vậy cười nắc nẻ: "Anh này, anh có muốn nhìn thấy em không?"
"Có."
Lâm Lăng liền mở camera của mình ra, lộ ra khuôn mặt bị gió thổi tán loạn.
Sau đó Thẩm Quân Hạo cũng mở camera.
Anh mặc một chiếc áo lông màu đen, trên mũi đeo một cái kính đen, ánh đèn màu cam hắt lên mặt anh tạo thành một bóng đen.
Thẩm Quân Hạo cứ luôn cảm thấy dáng vẻ đỏ mặt này của Lâm Lăng rất quen thuộc nhưng nghĩ mãi cũng không biết đã gặp qua ở đâu.
Cho đến khi Lâm Lăng theo thói quen than thở một hơi, anh mới chợt nhớ ra lúc Lâm Lăng lăn lộn trên giường chìm trong tình dục cũng là dáng vẻ đỏ mặt này.
Loài người thật sự rất kì lạ, lạnh một chút làn da cũng ửng hồng, mà nóng lên làn cũng đỏ lên.
Suy nghĩ của Thẩm Quân Hạo xuyên qua màn hình điện thoại, tựa như muốn lột sạch lớp áo quần dày nhìn thấu người kia.
Anh nhớ lại rất nhiều chuyện 18+ nhưng vẻ mặt vẫn bình tĩnh như cũ: "Mặt em bị lạnh nên đỏ lên rồi kìa, mau vào nhà đi, đừng để bị cảm."
"Không được." Lâm Lăng nói: "Trong nhà có nhiều người lắm, em không thể gọi cho anh được."
"Vậy thì gửi tin nhắn cũng được mà." Thẩm Quân Hạo nói.
Khuôn mặt Lâm Lăng đầy vẻ cầu xin, đôi mắt hơi rũ xuống trông có chút đáng thương: "Em muốn nhìn anh thêm chút nữa."
Thẩm Quân Hạo khẽ gật đầu một cái, nhẹ giọng nói: "Em có biết bây giờ em giống gì không?"
"Giống gì cơ?" Lâm Lăng thắc mắc.
Thẩm Quân Hạo cười khẽ: "Giống dáng vẻ lúc em cầu xin anh chịch vào."
Thẩm Việt ngồi đối diện Thẩm Quân Hạo đang cầm điện thoại đọc tin tức: "..."
"Anh ——" Lâm Lăng trợn tròn hai mắt, không biết nói gì: "Ban ngày ban mặt, anh nói gì vậy chứ..."
"Mấy ngày nay em ngủ một mình à?" Thẩm Quân Hạo hỏi.
"Không phải." Lâm Lăng lắc đầu: "Em ở chung phòng với ba em."
"Chờ đến khi về thanh phố S," Thẩm Quân Hạo tháo kính xuống cất vào hộp: "Buối tối call video với anh."
Thẩm Việt thật sự nghe không nổi nữa, đứng dậy đi ra khỏi phòng.
"Ừm...." Lâm Lăng có chút xấu hổ, rầu rĩ lên tiếng.
Thẩm Việt bị máy sưởi trong phòng hun nóng đến phát bực, đi ra ban công hít chút không khí mát lạnh.
Hắn bỗng muốn hút một điếu thuốc, sờ tay vào trong quần lại phát hiện trống không.
Giờ anh mới chợt nhớ thuốc và bật lửa của mình đã bị người kia tịch thu rồi.
Hắn nở nụ cười hiếm hoi, mở điện thoại gọi cho Ninh Nặc Kỳ.
Điện thoại vang lên vài tiếng, rồi bên kia bắt máy.
Giọng nói thánh thót của người kia truyền tới: "Cái gì đấy?"
"Không có gì, nhớ em nên gọi điện thôi.
Năm mới vui vẻ."
Đầu dây bên kia im lặng một lát rồi nói: "Thẩm Việt, anh rảnh tới đau trứng rồi à."
Cuộc gọi bị cắt đứt, chỉ còn tiếng tút tút kéo dài.
Mặt trời dần đi xuống, không biết là nhà ai đốt hương, đan xen với không khí truyền đến.
Ninh Nặc Kỳ buông điện thoại, ngón tay thon dài thưởng thức cái bật lửa tinh tế nhỏ xinh trong tay.
Y nheo mi, trên mặt tựa như có chút khinh thường.
"Năm mới vui vẻ, đồ ngốc."
- --
Đêm giao thừa, Lâm Lăng và ba mẹ cậu ngồi trên sô pha xem Xuân Vãn.
Lâm Lăng không thích xem chương trình này cho lắm, cũng không thấy cái gì gọi là nhìn lại một năm, cậu cảm thấy đây chỉ là một loại nghi thức mà thôi.
Cậu chán chường mở điện thoại lên, thấy tin nhắn một phút trước của Thẩm Quân Hạo, hỏi cậu đã ngủ chưa.
Lâm Lăng lập tức tỉnh táo, nhắn lại: "Em chưa ngủ."
Tim Lâm Lăng đập rất nhanh, giả vờ buồn ngủ rồi đứng lên.
Cậu xoa xoa đôi mắt: "Ba, mẹ, con buồn ngủ nên đi ngủ trước đây."
Lâm Lăng trở lại phòng mình, nhẹ nhàng khóa cửa, tắt đèn trần, nhanh chóng gọi cho Thẩm Quân Hạo.
Bên kia bắt máy rất nhanh, Lâm Lăng nói chuyện rất khẽ: "Anh à, ba mẹ em ở bên ngoài.
Em giả vờ buồn ngủ nê tắt đèn rồi nên không thể gọi video."
"Không sao, nghe được giọng em cũng rất tốt rồi." Bên Thẩm Quân Hạo rất im lặng, có vẻ đang trong phòng ngủ.
"Chúng ta làm gì đây?" Lâm Lăng tò mò.
Thẩm Quân Hạo vuốt cằm mình, không trả lời mà hỏi ngược lại: "Em muốn làm gì?"
Thẩm Quân Hạo dường như rất thích hỏi cậu những loại câu này.
Anh luôn không trực tiếp cho cậu một đáp án rõ ràng, chỉ hướng dẫn từng bước, để cho Lâm Lăng không biết gì mà tự nguyện bước vào bẫy rập.
"Em muốn, em muốn biết anh có đang mặc quần áo hay không." Lâm Lăng nói.
Cậu nói xong câu đó lại cảm thấy câu hỏi này của mình có chút không đâu vào đâu, bỗng nhỏ giọng cười rộ lên.
Thẩm Quân Hạo đáp lại: "Mặc quần, không mặc áo."
"Vậy..." Lâm Lăng ậm ừ: "Anh có muốn làm vài chuyện gì khác không?"
Giọng nói của Thẩm Quân Hạo rõ ràng hơn rất nhiều, Lâm Lăng có thể tưởng tượng đến ý cười nhạt nhòa lúc anh nói chuyện: "Chứ em nghĩ anh và em sẽ đắp chăn nấu cháo điện thoại trong đêm khuya như thế này sao?"
Lâm Lăng im lặng chốc lát, sau đó mở miệng: "Anh ơi, bây giờ em thật sự rất muốn gặp anh."
"Nhịn một chút nào.
Không phải trước kia Tiểu Lâm của chúng ta đều tự mình chơi sao?"
Lâm Lăng bị anh nói trúng tim đen, xấu hổ cắn cắn môi: "Từ khi có anh em không tự chơi nữa mà."
Thẩm Quân Hạo không nói gì, ngồi dậy dựa lưng lên đầu giường, cởi bỏ dây thun quần thể thao, đưa tay vào cầm dương v*t đã bán cương.
Lâm Lăng nghe trong tiếng sột soạt trong điện thoại: "Anh đang làm gì thế?"
Thẩm Quân Hạo không giấu giếm: "Cởi quần, còn em?"
Lâm Lăng nghe vậy cũng đứng dậy cởi quần của mình, chỉ để lại một chiếc áo phông ngắn tay rộng thùng thình: "Ưm...!lạnh quá! Em phải vào trong chăn đã."
"Nhà em không mở máy sưởi à?" Thẩm Quân Hạo hỏi.
"Mở chứ!" Lâm Lăng trả lời anh: "Nhưng vẫn hơi lạnh."
Thẩm Quân Hạo khẽ nói: "Không sao đâu, lát nữa sẽ ấm ngay thôi.
Dù sao mỗi lần bị anh chịch em đều ra một thân mồ hôi."
Lâm Lăng đặt điện thoại bên tai, giọng nói sắc tình hạ lưu của người nọ truyền vào tai cậu, chấn động trong đầu cậu không chịu tan.
Lâm Lăng cảm giác mình đã quay về trong vô số buổi tối lúc trước, Thẩm Quân Hạo đè trên người cậu, một bên không ngừng xâm phạm cậu, một bên cắn lỗ tai cậu nói muốn chịch hư cậu.
"Anh à, anh có biết không?" Lâm Lăng mở miệng nhỏ giọng nói.
Thẩm Quân Hạo không nói gì, chờ người nọ nói tiếp.
"Mỗi lần anh nói những lời này, còn có những lúc đưa tay siết chặt cổ em, em đều cảm thấy em yêu anh muốn chết đi được."
Thẩm Quân Hạo đặt điện thoại lên đùi, hít sâu một hơi.
Rõ ràng người chủ động trêu chọc trước là anh, vậy mà giờ người lâm vào thế bí cũng là anh.
Anh vươn đầu lưỡi liếm ướt lòng bàn tay, vuốt ve dương v*t vài cái: "Quỳ gối lên giường, ngày thường anh làm gì với em thì giờ em làm lại giống hệt vậy."
Lâm Lăng đưa điện thoại kề môi, làm cho mỗi một tiếng thở dốc đều bị thu vào microphone.
Cậu duỗi tay xuống phía dưới, dừng lại ở đầu v*, rồi học theo động tác lúc trước của Thẩm Quân Hạo, không chút thương tiếc vân vê dày xéo chỗ kia.
Bạn đang đọc bộ truyện Đào Mềm Ngâm Mật tại truyen35.shop
Bạn đang đọc truyện trên truyen35zz.com , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!
Bạn có thể tìm kiếm truyện với các từ khóa sau: Đào Mềm Ngâm Mật, truyện Đào Mềm Ngâm Mật , đọc truyện Đào Mềm Ngâm Mật full , Đào Mềm Ngâm Mật full , Đào Mềm Ngâm Mật chương mới