TRUYEN35.SHOP ĐỔI TÊN MIỀN MỜI BẠN TRUY CẬP TRUYEN35ZZ.COM ĐỂ ĐỌC TRUYỆN. XIN CẢM ƠN
Tôi lập tức kêu to. Bàn Tử vừa thấy sắc mặt tôi biến đổi, phản ứng cực nhanh, không cần nhìn đã lập tức dùng báng súng phang một cú về phía sau. Nhưng đã chậm, bóng đen kia rụt lại né tránh rồivồ tới. Tôi liền thấy một đống gì đó đầy vảy từ trong bóng tối bắn ra ngoài nhanh như chớp, loáng cái đã cuốn về phía Bàn Tử.
Bàn Tử đúng là không phải đèn cạn dầu, cơ thể béo mập như thế mà phản ứng lại nhanh như vậy, thuận thế lộn một vòng ra ngoài. Anh ta né ra, ánh sáng cây đuốc chiếu ra phía sau anh ta, tôi tức thì nhìn thấy rõ ràng bộ mặt thật của cái bóng kia. Đó là một con mãng xà to tướng như cái thùng nước, có màu vàng nâu, toàn thân đầy máu, cái đầu trăn to tướng gục xuống, có thể nhìn thấy trên mình trăn toàn là vết thương đạn bắn, máu thịt lẫn lộn.
Tôi nhìn mà trong đầu lóe lên một tia sáng, lập tức nhận ra, đó chính là một trong hai con trăn to đã tập kích bọn tôi khi ở trong hẻm núi. Thế mà lại đụng phải nó ở đây.
Con trăn tấn công thất bại một chiêu, gần như không hề dừng lại, nó rụt đầu trở về, há ngoác cái miệng to như cái chậu máu, nhào về phía Bàn Tử địnhcắn.
Lúc này Bàn Tử cũng không thể tránh, lập tức cặp mông béo của anh ta bị đớp một cú ngay chính giữa, sức lực của con trăn rất lớn, nó cuộn mình một cái đã cuốn cả Bàn Tử vào, kéo lên giữa không trung, chuẩn bị siết chết.
Bàn Tử không có công phu súc cốt để thoát thân như Muộn Du Bình, không thể cựa quậy được gì, súng thì bị vứt ở một bên, ở giữa không trung gào thét, cái đầu bị lộn ngược xuống, quay quay mấy vòng.
Tôi không biết lấy đâu ra dũng khí, lập tức xông lên dùng đuốc xua rắn, nhưng đây đúng là trò ngu xuẩn, tôi bị thân rắn cuộn tròn húc một cái, ngã văng ra ngoài, cây đuốc đập phải chính quần của mình, làm cái quần nãy đã bị cháy chả còn thừa bao nhiêu lại bốc lửa. Tôi lăn lộn một lúc dập lửa, Bàn Tử đã bị cuốn vào trong tán cây.
Tôi phát hoảng cả lên, lúc này tay vơ phải khẩu súng trường, lập tức nhặt lên, cứ thế nằm trên mặt đất, một tay cầm súng lên nhắm về phía đầu trăn.
Mãi mà không nổ súng, sức giật của súng làm rách toạc cả gan bàn tay của tôi, nhưng mà một tay nổ súng thực sự quá gượng, ở cự ly gần như thế mà lại không bắn trúng, đạn bay trật ra ngoài, bắn vào thân cây bên cạnh.
Tôi đứng lên, còn định nổ súng tiếp, bỗng nhiên từ trên cây vang lên một tiếng nghiến răng: “Cậu Ba, ném súng cho tôi!”
Tôi ngẩng đầu nhìn lên, Phan Tử ở đó, vẫn chưa chết. Từ giữa các cành cây thò ra một cánh tay đầy máu: “Mau lên!!!”
Tôi lập tức ném khẩu súng lên, anh ấy một tay chộp được, loạng choạng tựa vào cành cây, không nhắm vào trăn, mà nhắm vào một cành cây to bên cạnh con trăn, cắn răng nã liền ba phát súng.
Ở cự ly gần thì đường kính nòng súng cỡ này cũng là quá to rồi, một cành cây to lập tức bị bắn ra một lỗ thủng, bản thân con trăn vốn rất nặng, hơn nữa, có thêm Bàn Tử đè nghiến xuống cành cây liền gãy luôn. Cành cây nặng nề rơi xuống đất, gần như là cả một cái thân cây đổ xuống đất.
Lần này ngã rất nặng. Con trăn bị ngã đến choáng váng, rồi lại lập tức cuộn tròn lại, nhất thời không biết là ai tập kích nó. Bàn Tử thừa dịp trong chớp mắt khi con trăn cuộn tròn mình trở lại, thoát ra khỏi mình trăn, lăn đến bên chân tôi. Lúc này anh ta đỏ mặt tía tai, ngay cả hơi sức để đứng lên cũng không có, tôi kéo nách anh ta, kéo anh ta ra phía sau cái cây, chẳng ngờ anh ta liền nôn thốc nôn tháo.
Tôi nghĩ thầm toi rồi, không phải là nội tạng đã bị cắn nát rồi đấy chứ? Bèn vội hỏi anh ta làm sao.
Anh ta đẩy tôi ra, đứng lên cực kỳ khổ sở, lại nôn thốc ra một bãi bự, rồi mới nói: “Chóng mặt quá, con rắn chó chết, còn choáng hơn cả đi tàu bay lên tận mây xanh…”
Lời còn chưa dứt, con trăn to tướng lại nhào tới, miệng to như cái chậu máu lập tức vòng qua thân cây, cắn trúng bả vai Bàn Tử, tha anh ta đi. Ngay cả tôi cũng bị hất một cái, tôi lộn mình lăn vào trong một bụi cây, Bàn Tử hét lớn một tiếng rồi đập phải thân cây, lăn xuống dưới. Mãng xà không dừng lại, lập tức lại vươn đầu lên, cái mồm lởm chởm đầy răng nhọn há to ra, chuẩn bị đớp Bàn Tử một cú trí mạng.
Tôi thầm kêu lên toi rồi, trong lúc ngàn cân treo sợi tóc, đột nhiên có một cành cây nhỏ từ trên cây ném xuống, rơi đúng vào đầu con trăn bự.
Con trăn ngẩng đầu một cái, lập tức nhìn thấy Phan Tử, tức khắc thay đổi mục tiêu tấn công, liền bắn vọt lên trên cây. Chỉ thấy Phan Tử một tay cầm súng đâm mạnh xuống, lập tức cắm cả khẩu súng trường lẫn bả vai vào thẳng cổ họng con trăn, sau đó con trăn vung đầu nâng cả anh lên trên, còn chưa kịp vặn xoắn lại, thì chợt nghe thấy một tiếng trầm thấp, vùng cổ họng con trăn nổ tung mấy lỗ hổng, đau đớn khiến nó lăn lộn điên cuồng.
Phan Tử bay ra ngoài, ngã vào trong bóng tối, con mãng xà điên cuồng bổ nhào vào khắp bốn phía, sức mạnh khổng lồ hất văng hết các bụi cây bốn phía, cành gãy rơi xuống lả tả như mưa.
Tôi ôm đầu trốn sau cái cây, chỉ thấy vỏ cây cũng bị toác hết xuống, sợ đến mức không dám động đậy gì, suốt hơn mười phút, động tĩnh mới dần dần yên lặng trở lại. Tôi ngó ra nhìn xem, liền thấy con trăn lăn lộn trên mặt đất, co giật vài cái rồi bất động.
Tôi hoàn toàn bối rối, mãi cho đến khi nghe tiếng Bàn Tử gào thét, mới phản ứng kịp, đứng lên chạy tới, Bàn Tử đã hoàn toàn choáng váng, tôi đỡ anh ta dậy, anh ta nhìn tôi mê sảng nói: “Kéo cái thằng lái xe rắn lại đây, nhân lúc ông Béo ta chưa chết, ông đây phải bóp chết mẹ nó.”
Tôi thấy anh ta vẫn còn nói mớ được, chứng tỏ vẫn chưa làm sao cả, bèn đặt anh ta xuống, lại lập tức chạy ra xa, tìm Phan Tử, chỉ sợ anh ấy thực sự lành ít dữ nhiều.
Phan Tử nằm ở dưới tán cây cách đó khoảng hơn sáu bảy mét, cả người đầy máu, tay vẫn còn siết chặt khẩu súng trường đã nổ tung. Nòng súng nổ thành hình hoa loa kèn rồi.
Tôi xông tới, anh ấy hộc ra cả miệng đầy máu, nhìn tôi không nói ra lời. Tôi nhìn người đàn ông tả tơi như một đống bùn lầy này, cơn hoảng loạn xông lên đến tận ót. Tôi tự tát mình mấy cái mới trấn an được một chút. Rồi lập tức bắt đầu cởi áo Phan Tử ra.
Vừa vạch được áo ra, tôi dâng lên một cơn buồn nôn, chỉ thấy trên người anh ấy toàn là lỗ hổng, do bị con trăn gặm lấy kéo lê đi trong bụi cây với tốc độ nhanh mà thành. Cũng may trên người anh ấy vốn toàn là vết sẹo, da dẻ khá cứng chắc, vết thương cũng không sâu.
Bạn đang đọc bộ truyện Đạo Mộ Bút Ký tại truyen35.shop
Bạn đang đọc truyện trên truyen35zz.com , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!
Bạn có thể tìm kiếm truyện với các từ khóa sau: Đạo Mộ Bút Ký, truyện Đạo Mộ Bút Ký , đọc truyện Đạo Mộ Bút Ký full , Đạo Mộ Bút Ký full , Đạo Mộ Bút Ký chương mới