TRUYEN35.SHOP ĐỔI TÊN MIỀN MỜI BẠN TRUY CẬP TRUYEN35ZZ.COM ĐỂ ĐỌC TRUYỆN. XIN CẢM ƠN
Tôi thấy mặt bọn họ lộ vẻ khó xử, cũng lấy làm lạ muốn hỏi cho ra nhẽ. Ông già ngồi bên cạnh đánh động mấy tiếng, hai người kia mới chịu hé răng đôi điều. Vốn là vị khách đứng sau cuộc trao đổi kỳ quái này có địa vị vô cùng đặc biệt. Bọn họ chỉ biết đó là một nữ nhân, người ta gọi là Hoắc lão bà, những cái khác thì không thấy đả động đến. Tuy bà ta có vẻ thần bí, nhưng lại có tiếng tăm rất lớn, có một biệt danh mà người đời thường truyền tai nhau gọi là “Hoắc tiên cô”, những ai biết thì coi như thần thánh, nhưng ít ai thấy qua mặt bao giờ.
Ông già hiển nhiên từng nghe danh, hít một ngụm khí lạnh nói: “Ô! Đây là một nhân vật cực tầm cỡ nha! Trong Lão Cửu Môn ở Trường Sa có duy nhất một nữ nhân, chính là Bạch Sa Hoắc lão bà bà. Hoắc lão bà bà có một người con trai theo Tưởng Giới Thạch sang Đài Loan, khi Đại cách mạng văn hóa nổ ra, Hoắc gia liền mai danh ẩn tích. Hoắc tiên cô lão đã từng thấy qua một lần, bà ta là người đứng thứ ba, thực sự đó là duyên phận.”
Nói xong, lão lấy trong túi là một cái danh thiếp, nhìn hai vị kia nói một tiếng: “Hai vị, đây là danh thiếp của tôi, mong hai vị thông báo hộ một tiếng, nói là Trịnh Phúc Trung người Tây Sơn, như thế có thể cho phép bên tôi gặp mặt một lần.”
Hai người kia gật đầu: “Nếu đã từng có liên hệ thì để chúng tôi thử xem, xin hai người đợi tin tốt.” Nói xong liền cáo từ, một khắc cũng không muốn ở thêm.
Tôi nhìn hai lão già cổ hủ kia mà cảm thấy buồn cười, có cần thiết phải làm như giang hồ thế không? Còn đưa cả danh thiếp, mấy người nghĩ mấy người là Thanh Bang (nghe nói là bang xã hội đen Hong Kong) ư?
Ông già nói là đó là người của Lão Cửu Môn, một trong những hội đầu tiên sáng lập ra nghề này. Hoắc tiên cô hay còn gọi là Hoắc tam tiểu thư cũng phải tới hơn tám mươi tuổi, chồng bà ta là một người cực cố chấp. Thường ngày chỉ ru rú trong nhà nên rất cổ hủ, mày mà không đúng sở thích của bà ta thì sẽ chẳng bao giờ khiến bà ta để mắt tới đâu. Nhưng để lão kể cho mày nghe một chuyện, Ngô lão cẩu nhà mày có quan hệ rất sâu xa với Hoắc tam tiểu thư, tốt xấu thế nào thì lão không biết, có điều vì lý do an toàn, mày đừng nói gì hết.
Tôi nghe là biết, cũng không để ý, như đang đóng phim tiểu thuyết võ hiệp vậy, rõ là buồn cười. Lão già còn bảo lần này lão không tiện đi cùng tôi, nhưng tôi thân là cháu đích tôn của Ngô lão cẩu, đại diện cho Ngô gia, trước mặt người khác không được làm ra vẻ hèn kém, nhất thiết phải mang theo vài người, làm sao cho ra dáng một chút. Nếu như đi một mình, Hoắc tiên cô mà gây rắc rối, với cái năng lực của tôi chắc sẽ làm trò cười cho thiên hạ, đối với danh dự lại càng thêm ảnh hưởng.
Ông già nói cũng đúng, tuy nói là tôi đã có ít nhiều kinh nghiệm, nhưng lòng người so với quỷ thần lại càng thêm hiểm ác. Với chuyện trong giang hồ, luật rừng cũng không hề rõ ràng, một người không cách nào xoay xở hết được.
Thật ra người của chú Ba cũng không có nhiều tay dùng được, điều này thực đáng lo. Trong tay tôi chỉ có mỗi mình Vương Minh, tên tiểu tử này so với tôi còn chưa bằng, mang đi chỉ tổ phiền toái, hơn nữa cậu ta không phải người trong cuộc, lôi cậu ta vào chuyện này cũng không hợp lý.
Còn Lão Hải? Cũng không được, đối với lão cáo già đó những chuyện có mùi nguy hiểm như thế lão chắc chắn không nhúng tay vào.
Phan Tử là lựa chọn thích hợp nhất, nhưng người ta đã quyết định ẩn thân rồi, vào sinh ra tử nhiều năm như vậy, khó khăn lắm mới có thể ổn định được, tôi quyết không thể xen vào việc đời của anh ta được.
Thật ra thì vẫn còn một người thích hợp nhất.
Nhưng người này lại không đáng tin cậy, kéo hắn ta vào chuyện hẳn sẽ chẳng yên thân, tôi thật không muốn nói tới. Nhưng có lẽ chẳng còn lựa chọn nào khác nữa.
Bàn bạc thêm với lão già, thấy lão nói: “Mày nói người đó có chút danh tiếng ở Bắc Kinh, lão nghĩ đó cũng chẳng phải chuyện gì xấu. Hơn nữa tính tình hắn mọi người đều biết, nếu có gây sự náo loạn, cũng coi như là việc bình thường, chúng ta cũng có lý do, lão cảm thấy chọn hắn cũng thích hợp. Có điều, người này mày xác định mời được không?”
Tôi nghĩ không phải Bàn Tử sao, cái gì mà có mời được không chứ? Lập tức gọi điện cho anh ta nhờ vả. Bàn Tử đang rất rảnh rỗi, nghe thế liền đáp ứng, còn nói là riêng đàm phán nghề của anh, toàn bộ cứ giao cho anh là được, anh sẽ làm chú nở mày nở mặt. Lại hỏi thêm khi nào tôi tới trước phải mời anh ta đi uống rượu.
Nghe anh ta nói xong tôi liền thấy hối hận, lời người này nói ra chỉ đáng tin một nửa, lại nghĩ tới hành động trước đây của anh ta, bỗng cảm thấy chuyện nhất định sẽ không xong.
Bạn đang đọc bộ truyện Đạo Mộ Bút Ký tại truyen35.shop
Bạn đang đọc truyện trên truyen35zz.com , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!
Bạn có thể tìm kiếm truyện với các từ khóa sau: Đạo Mộ Bút Ký, truyện Đạo Mộ Bút Ký , đọc truyện Đạo Mộ Bút Ký full , Đạo Mộ Bút Ký full , Đạo Mộ Bút Ký chương mới