TRUYEN35.SHOP ĐỔI TÊN MIỀN MỜI BẠN TRUY CẬP TRUYEN35ZZ.COM ĐỂ ĐỌC TRUYỆN. XIN CẢM ƠN
“Em...!a...”
“Cứ gọi là chị đi.
Đối với mấy người bất tử kiểu này, họ hiện hình ra sao thì mình cứ gọi như thế cho tiện.
Chứ cô định xưng hô với hiện vật trốn khỏi bảo tàng kiểu gì?”
Điền Quý thấy Phượng Ngân cứ ấp úng mãi cũng không biết gọi chị Hà ra sao, bèn nhắc.
Chị Hà cười giòn rụm, nói:
“Cậu Quý cứ đùa quá đáng thôi.
Nhưng hôm nay đến tìm chị làm gì? Giao kèo trước nhé, chị là chị không đến cái chùa Trấn Long đấy đâu.
Ông sư già nói dai như rẻ rách, toàn là lễ nghi lễ mạo, mệt muốn chết.”
“Làm tí động tĩnh ở bãi tha ma, cần chị lên bài che giấu cho.”
Quý quăng mình xuống xô pha, tự rót cho mình một cốc nước chè đặc.
Anh chàng nhấp nhanh một ngụm, tỏ vẻ khoái trá.
Chị Hà hỏi:
“Là cái bãi tha ma của vợ chồng nhà Hùng – Lan phải không?? Sáng nay mới có phóng viên đưa tin về, các chú làm kiểu gì mà như gió bão cấp mười hai về bản thế hả?? Kiểu này muốn bịa chuyện sao cho nó đáng tin cũng không dễ đâu.”
“Chuyện ấy thì chị là chuyên gia, trăm sự nhờ chị cả, chứ em biết cái gì mà quân sư với chả tư vấn?”
Điền Quý nhún vai.
Phượng Ngân hắng giọng, hỏi nhỏ:
“Này, vai anh có lò xo à mà một ngày cứ nhún mãi thế?”
“Cũng đành chịu, bị nhiễm của một lão già vô liêm sỉ.”
Chị Hà nghe vậy, bèn nói:
“Này, bác ấy mà nghe thấy em nói câu này thì có là chị e cũng không cứu nổi đâu.”
Lão cóc cũng từ trong túi chui ra, nói:
“Cô cáo ạ, cái này gọi là đặc quyền.
Với tính khí của lão già đó, tôi với cô mà nói câu này thì lão ta xách đao băm nát cửa nhà rồi.
Chỉ có cái thằng này là mồm như cái đít vịt mà không sao.
Lão già kia như vậy, bảo sao không bố láo?”
“Hóa ra bác cũng ở nơi khỉ ho cò gáy này, vậy mà không ra từ sớm để em còn tiếp khách.”
Chị Hà cười, nói.
Lão cóc bò ra, nhảy lên bàn uống nước, đáp:
“Cũng là do thằng này hại lão.
Mẹ nó, lần này tao mà lỡ đợt mua giày thì mày cứ giờ hồn đấy Quý ạ.”
Phượng Ngân nghe không hiểu gì, cũng không tham gia được, bèn yên lặng ngồi một bên.
Chị Hà ngó cô nàng một cái, lại quay sang chỗ Quý, hỏi:
“Hóa ra gu của em là thế này à? Truyền thống bảo thủ đấy, nhưng mà hơi nóng tính một chút.”
“Gu gì hở chị? Khách hàng thôi.”
Anh chàng che miệng, ngáp.
Phượng Ngân ngó sang, thầm lấy làm lạ.
Điền Quý ngày thường trông lúc nào cũng lờ đờ, ngáp ngắn ngáp dài như nghiện thiếu thuốc.
Ấy thế mà đụng chuyện một cái, lập tức như biến thành người khác vậy.
“Lẽ nào bộ dáng thiếu ngủ quanh năm này là cách anh ta ngụy trang?”
Cô nàng tự hỏi.
Thế nhưng, mấy ngày nay cơ hồ ngoại trừ lúc ngủ ra, không khi nào Phượng Ngân không đi cùng Điền Quý.
Cô nàng nhìn ra được những cái vươn vai, những lần ngáp ngắn ngáp dài của anh chàng đều cực kì tự nhiên, hoàn toàn là hành động vô thức theo bản năng chứ không phải diễn trò gì cả.
Điều này càng khiến Điền Quý trở nên bí ẩn hơn.
Trên đời này lại có người lúc chiến đấu dữ dội thì tỉnh táo, sinh hoạt thường ngày lại thường xuyên trông uể oải phờ phạc như người sắp chết sao?
Bấy giờ, chị Hà lại nói:
“Chú bắt được con thần trùng ở nghĩa trang rồi?”
Điền Quý trỏ Phượng Ngân, đáp:
“Nói cho chính xác thì người ra sức là cô ấy, em chỉ đứng sau bày mưu tính kế thôi.
Chị xem em phái yếu, chân yếu tay mềm, người như cọng bún thế này thì đánh được ai?”
“Chú không phải nói kháy chị.
Con thần trùng đó xuất hiện ở đây chị đã biết rồi, nhưng có những chuyện phải đúng người, đúng lúc.”
Chị Hà nhoẻn miệng, cười khẽ một cái, dễ dàng xuyên thủng ý định của anh chàng.
Điền Quý đang nói đểu chị ta để yên cho con thần trùng tác oai tác phúc, hại người gần hai mươi năm nay mà không ra tay bắt giữ.
“Đúng rồi, con thần trùng chú bắt được đâu? Đưa ra đây chị xem.”
Anh chàng nhún vai, rút tấm bùa ra đưa cho chị Hà.
Chị này nhìn hình vẽ trên lá bùa, buột miệng cười phá lên, lại bảo:
“Cái chú này ác lắm đấy nhé.
Lần trước hình như chú bắt được một con voi tinh, rồi trên bùa này thì bắt nó mặc áo vét, quần đùi, xong còn đi cà kheo.
Lần này thì như này...”
Điền Quý nhún vai:
“Áo sọc có số trông đơn điệu quá, có chút phong cách này người bị bắt mới nhớ thằng em này chứ?”
“Cái này là gây thù chuốc oán chứ bổ béo gì mà đem đi khoe?”
Lão cóc đá ngang vào một câu.
Mọi người nói chuyện đến khoảng ba bốn giờ chiều thì chị Hà nhận được một cuộc điện thoại.
Chị này trả lời xong đâu đấy, cúp máy rồi, mới bảo:
“Đàn em của chị đi hiện trường về rồi đấy.”
“Thế định giấu thế nào hả chị?”
Phượng Ngân bỗng lên tiếng.
Hai người trông nghĩa trang mất tích, mà bãi tha ma thì bị ba người bọn họ đánh cho tan tành, nát bươm như mớ giẻ rách ra rồi, không hiểu chị Hà này sẽ lên bài lấp liếm kiểu gì.
Chị Hà cười nhạt, nói:
“Chị đã báo với ba tờ báo lá cải, đều là đệ tử của chị cả.
Mấy tờ báo này sẽ thổi phồng lên, thêm mắm dặm muối, bao nhiêu thứ con người hiện đại cho là huyền nghi mê tín như quỷ nhập tràng, trận pháp địa lí, ma quỷ hiện hình thì nói ra hết.
Bạn đang đọc bộ truyện Đất Ma tại truyen35.shop
Bạn đang đọc truyện trên truyen35zz.com , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!
Bạn có thể tìm kiếm truyện với các từ khóa sau: Đất Ma, truyện Đất Ma , đọc truyện Đất Ma full , Đất Ma full , Đất Ma chương mới