TRUYEN35.SHOP ĐỔI TÊN MIỀN MỜI BẠN TRUY CẬP TRUYEN35ZZ.COM ĐỂ ĐỌC TRUYỆN. XIN CẢM ƠN
“Em không ngờ chị còn là tướng quân của âm phủ, quen biết cả Diêm Vương cơ đấy.”
Phượng Ngân nói, vẻ ngưỡng mộ.
Lần này đi lên tìm mộ Vua Ma, cô nàng chẳng những gặp được Hộ Quốc Hồ Phu Nhân, còn quen biết được với tướng quân của âm phủ nữa.
Nếu không phải nhờ Điền Quý dẫn đường, có lẽ cả đời này cô nàng cũng không gặp được họ.
Bây giờ nhớ lại cuộc chuyện trò trên tàu, cô nàng lại thấy may mắn là lúc đấy đã nhanh trí lấy chai nước nhỏ mắt ra đổi chủ đề.
Nếu lúc ấy cứ hỏi dồn, Điền Quý không muốn đáp, có lẽ đã không cách nào làm thân với anh ta được.
Ngạc Kiếm khoát tay, bảo:
“Cái chức hữu danh vô thực ấy mà, chị mày là tướng dưới tay không một binh một tốt, chả có tí thực quyền nào đâu.”
Điền Quý nhún vai, cười:
“Đâu có? Cũng nhờ có chị mà tác hại của U Minh đạo không lan tới đây, nếu không e bọn em đã thành tan thành vũng nước từ lâu rồi.”
“Cái...!cái gì mà tan thành vũng nước cơ?”
Câu nói tỉnh bơ của anh chàng khiến Phượng Ngân hốt hoảng, suýt thì hét toáng lên.
Dù đã đi cùng Điền Quý được một thời gian, song cô nàng vẫn chưa thể quen nổi cái thói quen nói những câu động trời với vẻ tỉnh bơ như chả có gì to tát của anh ta.
Lê Thị Năm giải thích rõ việc U Minh đạo không chứa người sống cho cô nàng, lại thêm:
“Cái cảm giác khó chịu thoáng qua lúc nãy của em là do U Minh đạo bắt đầu khiến cơ thể em thối rữa.
Lệnh bài tướng quân của chị cho phép tạo ra một vùng an toàn trong phạm vi năm mươi bước trên U Minh đạo.”
“Và...”
Điền Quý bỗng nói xen vào một câu.
“Ừ thì nó cũng khiến cho quan sai đang đi tuần trong phạm vi mười dặm phải đến diện kiến, chờ nghe lệnh.
Nói chung là công dụng phụ, vặt vãnh thôi ấy mà.”
Lê Thị Năm chống nạnh đứng cười ha hả.
Phượng Ngân rất muốn bảo chị ta, rằng cái mà chị ta coi là tác dụng phụ có lẽ mới đúng là công năng chính của tấm lệnh bài.
Thế nhưng cô nàng chẳng biết phải mở lời thế nào cả, nên lại thôi.
Ngôi nhà đằng xa vẫn có tiếng đánh nhau không ngớt, con quái vật khổng lồ muốn chạy trốn mấy lần mà không thành.
Phượng Ngân mới lấy làm tò mò, quay sang chỗ Ngạc Kiếm:
“Chị không vào giúp chồng à?”
“Có một thiết luật trong Chân Kiếm Hội đó là phàm những trận giao thủ giữa các kiếm thánh thì không được ai khác nhúng tay vào, phải là một đánh một.
Đây là quy tắc bất di bất dịch, có ông trời làm chứng.
Nếu như vi phạm sẽ khiến trời đất xoay vần, sét đánh cho tất cả những kẻ tham gia thân tàn ma dại.”
“Nghe cũng công chính đấy nhỉ?”
Phượng Ngân nói.
Lê Thị Năm vừa mới há mồm, trông có vẻ như sắp khoe khoang và gạ cô nàng gia nhập hội thì Điền Quý đã nói xen vào:
“Có cái con khỉ.
Cái hội này là chúa đi gây sự, có rất nhiều kẻ thù ở cả hai cõi âm dương.
Bọn họ không đặt cái luật ấy ra thể nào cũng bị vây đánh cho chết.”
Ngạc Kiếm nổi giận phừng phừng, quát:
“Thằng kia, mày để tao dụ nó vào hội rồi hẵng khai thì sao hả?”
Phượng Ngân trông hai người một vác thanh kiếm to đùng đuổi đằng sau, một vắt giò lên cổ chạy trước mà không nhịn nổi cười.
Chỉ trong một đêm ở đồi hoa tím mà cô nàng được nếm trải đủ mọi cung bậc cảm xúc
Điền Quý nhận cái hàm dưới khô đét từ tay Trúc Kiếm, lại hỏi:
“Chuyến này kết quả thế nào hả anh?”
“Để con ả chạy thoát.”
Trúc Kiếm nhíu mày, đáp.
“Không giống ông anh tí nào đâu.”
“Thế rốt cuộc là vì ai hả thằng mặt giặc này? Con ả ném cái hàm dưới vào chỗ Xóc Cà Tực đánh nhau với đám quỷ Quàn Tài, mỗ mà không cứu thì giờ nó nát bét ra thành cám rồi.”
Điền Quý cười khanh khách, nói:
“Thế thì còn phải cảm ơn ông anh rồi.”
Đinh Văn Phong không đáp, chỉ trợn đôi mắt cá chết lên nhìn chằm chằm anh chàng.
“Biết rồi, khổ lắm.
Tiếp tục làm mồi nhử chứ gì? Nhưng sau khi xảy ra chuyện hôm nay thì em không nghĩ con ả còn có gan đánh tiếp, ít nhất là trong tương lai gần đâu.”
Điền Quý cười khì khì, bảo.
“Chuyện đấy thì mỗ không cần biết.”
Trúc Kiếm tra thanh kiếm nhánh trúc vào vỏ, lắc đầu.
Ngạc Kiếm bèn cười vang, nói:
“Chú Quý không phải diễn nữa, hồi nãy chú dùng cách nào để liên lạc với bé chuột kia thì nôn ra đây cho anh chị.
Nếu như chú nói không thì đừng trách bọn này trở mặt đấy.”
Điền Quý nhún vai, bảo:
“Vậy cũng được, dù sao cũng chỉ là một “sát trận”.
Nhưng bé chuột có một mẩu thế, em triệu hồi còn dễ.
Hai anh chị to thế này, nhất là chị Năm, bảo em phải làm sao?”
“Chú không phải chối nữa.
Nếu đã triệu hồi được, thì báo tin cho chị vị trí của chú không khó.
Chị sẽ đèo ông già đến.”
Ngạc Kiếm đáp.
Đám quỷ và con Xóc Cà Tực đều đã bị âm sai tuần tiễu trên U Minh đạo bắt lại, giải về âm ti trị tội.
Bấy giờ con trăng đã lên cao, ngôi nhà hoang có thế Cô Phong Sát vẫn đứng im lìm trên rặng đồi hoa sim, duy chỉ có những quái tượng như ma quỷ dàn hàng, âm sai đứng quản là không còn tồn tại nữa.
Để lại cô gái xấu số ở đồi hoa sim, Lê Thị Năm chở mọi người vượt qua dòng sông âm, về chỗ anh Nam và cái thây khô.
Điền Quý dẫn đầu tra cái hàm dưới trả lại cho cái xác, xác chét bỗng bật cười lên khanh khách, quát rằng:
“Cái bọn ác ôn đấy không ngờ tao còn hậu chước này.
Bạn đang đọc bộ truyện Đất Ma tại truyen35.shop
Bạn đang đọc truyện trên truyen35zz.com , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!
Bạn có thể tìm kiếm truyện với các từ khóa sau: Đất Ma, truyện Đất Ma , đọc truyện Đất Ma full , Đất Ma full , Đất Ma chương mới