TRUYEN35.SHOP ĐỔI TÊN MIỀN MỜI BẠN TRUY CẬP TRUYEN35ZZ.COM ĐỂ ĐỌC TRUYỆN. XIN CẢM ƠN
Người đàn ông kia thu xếp xong, bèn cho tài xế đánh xe đến đưa Phượng Ngân, Điền Quý về nhà mình bắt ma.
Cái thời này mà có xe ô tô riêng là sang lắm, phải thuộc diện giàu có nổi tiếng chứ không phải thường.
Trong xe tối om, các cửa sổ trừ kính chắn gió đều dán giấy đen để người ngoài không nhìn vào được.
Lúc hai người bọn Phượng Ngân bước vào, tài xế vội vàng bật cái đèn nhỏ lên làm nguồn sáng.
Điền Quý đóng vai cao nhân, vừa lên xe là nhắm mắt, làm như dưỡng thần.
Phượng Ngân thì làm bộ khuân khuân vác vác hai cái ba lô trong nhồi đầy quần áo cũ, tự hỏi không biết lần này anh bạn đồng hành kia sao lại tự dưng phát rồ.
Từ lúc gặp nhau đến giờ, Điền Quý trên răng dưới cát tút chỉ có độc một bộ quần áo, cần thứ gì thì đều lấy trong túi quần đã được phù phép ra chứ có khi nào tay xách nách mang lỉnh kỉnh đâu?
Cô nàng nghĩ mãi không ra, lại lân la hỏi chuyện:
“Ông làm sao mà bị chúng nó ám? Phải nói thật, không thì bọn tôi cũng đành chịu.”
Người nọ lắc đầu, than:
“Cũng chỉ trách tôi bị lòng tham làm mờ mắt, làm ra cái chuyện thất đức ấy để rồi bị phạt thế này.”
Sau đó, ông ta bèn thuật lại mọi chuyện từ đầu tới cuối.
Thì ra, người đàn ông này tên Nguyễn Hải Phong, sinh ra trong một dòng họ làm đầu bếp đã bảy đời ở thị trấn B, cách tỉnh A độ ba tiếng đi xe ô tô.
Y vừa nổi tiếng về tay nghề làm bếp, lại đi học ở Tây về, rất có đầu óc kinh tế.
Vừa tiếp quản nhà hàng của cha, Nguyễn Hải Phong đã dùng đủ loại thủ đoạn, ngoài sáng có mà trong tối cũng có.
Dần dần, y móc nối với tất cả các chủ lò mổ ở thị trấn B, trở thành người giàu nhất thị trấn.
Lò mổ làm ăn với y từ một, rồi ba, rồi mười.
Ngày ngày giết mổ không ít, máu ra đỏ đục cả con mương.
Thế rồi có một hôm, có một người đàn ông ăn mặc sang trọng đến gạ Nguyễn Hải Phong làm một món ăn độc lạ chưa từng có, nghe đồn là mua được công thức từ tay một ngự trù về già, còn thực hư ra sao thì chẳng rõ.
“Cũng vì cái món ăn thất đức đấy mà giờ tôi ra nông nỗi này đây, người ta bảo quả báo nhãn tiền không sai mà.”
Nguyễn Hải Phong vừa kể, vừa kéo cái mũ xuống.
Y ngồi ở ghế phụ lái, lưng quay về phía hai người Phượng Ngân ngồi sau.
Lúc này y cởi mũ, để lộ nửa sau đầu ra cho hai người xem.
Hai tai Nguyễn Hải Phong to phình ra thành hai lỗ tai lợn, mà nửa sau đầu lão cũng phình ra thành một cái đầu heo dủ cả mõm, cả mũi.
Đỉnh đầu và gáy lão mọc ra những gân máu quái dị, cứ phập phồng, nở ra co lại như đang thở.
Cặp mắt heo đỏ quạch trừng ra, thao láo nhìn hai người bọn Điền Quý.
Cũng may nó không kêu lên eng éc, chứ không chắc Phượng Ngân không nhịn nổi mà kêu toáng lên mất.
Nguyễn Hải Phong hiểu ý, vội vàng bịt đầu lại như cũ, đoạn bảo:
“Cái món ăn thất đức kia là nuôi một con heo nái mẹ bằng nước sâm và hà thủ ô, đến khi nó đẻ thì thôi.
Sau đó lúc heo con được hai tháng tuổi thì giết heo mẹ đi, trộn vào cám cho chúng nó ăn, rồi giết thịt.”
“Chuyện vô nhân tính thế mà ông cũng làm được?”
Phượng Ngân không ngờ con người vừa nãy còn lạy lục mình cứu giúp hóa ra lại máu lạnh đến thế, đập mạnh tay xuống ghế đang ngồi.
Nguyễn Hải Phong thấy thế, vội vàng kêu:
“Cũng tại tôi cả, tại tôi tất cả.
Vì tôi tham món tiền to mà thành.
Nhưng khổ quá, tôi nghĩ đã giết lợn, giết sao mà chẳng là giết? Có ngờ đâu lại xảy ra cái chuyện tày trời này?”
Cô nàng hứ một cái, quay mặt đi, thừa biết sở dĩ lão ta vội vàng giải thích là sợ Phượng Ngân đổi ý, khiến tay “sư huynh” khó tính bỏ đi nốt.
Điền Quý chẳng biết đã dậy từ lúc nào, bỗng hắng giọng, bảo:
“Thôi bỏ đi, cứ nghe hắn nói tiếp cái đã.
Dù sao cũng không phải sư muội không tính được hắn là kẻ không ra gì.”
Nguyễn Hải Phong bèn nói:
“Sau đó, lợn mẹ đẻ một lứa sáu con.
Đợi chúng đủ hai tháng, tôi đã làm đúng theo lời dặn của khách, rồi nấu cả sáu gửi cho họ, để họ kịp làm lễ cưới.
Tôi...!tôi trót dại...!nhưng vì đã nhận tiền cọc rồi nên...”
“Nên nhà ngươi bỏ qua cả điềm báo mộng, cho là mơ mị vớ vẩn đúng không?”
Điền Quý lạnh lùng hỏi.
Lão đầu bếp bèn gục xuống.
Phượng Ngân vô thức định quay sang hỏi chuyện báo mộng, nhưng anh chàng đã đưa một ngón tay lên môi ra dấu cứ yên lặng, nên lại thôi.
Điền Quý hắng giọng, tiếp:
“Nếu suy đoán của ta không sai, hôm trước khi người khách kia đến ông đã mơ thấy một phụ nữ bụng chửa vượt mặt, đến xin tha cho mẹ con cô ta.
Nhưng ông vẫn bỏ ngoài tai.
Sao? Nhớ lại ánh mắt con heo mẹ lúc chết chưa?”
Nguyễn Hải Phong ngồi phía trước vẫn im lặng không dám nói lấy một lời, nhưng Phượng Ngân có thể nhìn rõ ông ta đang run lên lẩy bẩy.
Anh chàng ngả ra ghế, nói:
“Lần này thì liều liệu mà kể cho tử tế.
Nếu còn định giấu diếm thì đừng trách bọn này bắt ông dừng xe.
Bạn đang đọc bộ truyện Đất Ma tại truyen35.shop
Bạn đang đọc truyện trên truyen35zz.com , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!
Bạn có thể tìm kiếm truyện với các từ khóa sau: Đất Ma, truyện Đất Ma , đọc truyện Đất Ma full , Đất Ma full , Đất Ma chương mới