TRUYEN35.SHOP ĐỔI TÊN MIỀN MỜI BẠN TRUY CẬP TRUYEN35ZZ.COM ĐỂ ĐỌC TRUYỆN. XIN CẢM ƠN
Phượng Ngân chống thanh kiếm đen xuống, lưng đẩy thẳng, cằm hơi hướng lên, hỏi ngược:
“Anh cũng cho tôi là hạng con gái chân yếu tay mềm?”
“Không.
Không.
Tôi nào phải hạng có mắt không tròng?”
Anh chàng cười cười, đoạn tiếp:
“Nhưng lắm khi nắm đấm không giải quyết được tất cả mọi việc đâu.
Cô khoan hãy lên tiếng, có gì từ từ ngồi xuống uống miếng nước rồi tôi từ từ giải thích cho.”
Điền Quý nói xong, bèn kéo ghế mời Phượng Ngân ngồi, rồi chỏ ấm trà trên bàn.
Chờ cô nàng tự rót cho mình một chén, Điền Quý mới kể:
“Thực ra bây giờ người ta có định vị, có la bàn, đường xá cũng quy hoạch tốt hơn, công nghệ vẽ bản đồ cũng hơn hẳn ngày trước.
Số người chết trên rừng trên núi rất ít, mà số người không tìm được xác mang về chôn càng ít hơn.
Thành ra ma rừng cũng dần trở thành loài quý hiếm, có tên trong sách đỏ bảo tồn.”
“Dù có là loài quý hiếm đi nữa thì hành động đêm qua của tôi cũng là tự vệ chính đáng.”
Phượng Ngân cãi.
Điền Quý bèn bảo:
“Chuyện ấy thì tôi không phủ nhận, nhưng thực ra giới hành giả đang cố thuyết phục loài ma rừng hợp tác toàn diện với ta.
Nếu như có họ giúp đỡ thì mảng tình báo của hành giả sẽ mạnh lên một bước dài, công tác hậu cần cũng sẽ tốt hơn.
Nói chung là chuyện hôm qua không đơn giản là đấu đá khơi khơi, mà còn có nguyên nhân chính trị đằng sau nữa.”
“Thế nên anh mới bảo chuyện này chẳng liên quan tới việc tôi mạnh hay không.”
“Thậm chí, cô mạnh quá mới đáng lo ấy.
Người ta hiểu nhầm là khiêu chiến thì chết dở.”
Điền Quý tự rót một chén trà, tự uống một ngụm.
Phượng Ngân cắn răng, hỏi:
“Chẳng nhẽ phải trơ mắt ra nhìn chúng bắt trẻ sơ sinh hay sao?”
“Không.
Sao lại có chuyện đó được?? Mạng ma rừng quý, chả nhẽ mạng người lại không à? Nhưng những chuyện phức tạp thế này làm gì cũng phải có trình tự của nó, không thể vì cảm tính mà đốt cháy giai đoạn hay đảo lộn đầu đuôi được đâu.”
Điền Quý khoát tay, đoạn gõ lên mặt bàn một cái.
“Ý anh là?”
“Nói cho dễ hiểu, thì trước khi ra tay, chúng ta cần phải thuyết phục họ đã.
Nếu họ vẫn không nghe, thì mới đến bước trấn áp bắt giữ.
Nếu lúc đấy vẫn ngoan cố phản kháng thì có triệt hạ mấy tên cũng dễ ăn nói với vua của ma rừng hơn.
Nhưng tối qua tôi vừa mới làm phép khuyên can, còn chưa đến bước hai cô đã xông lên chém người ta lấy được rồi, thế nó mới nên chuyện.”
Điền Quý nhún vai, lại nói:
“Tôi cũng chả thích rườm rà như thế, nhưng đâu còn cách nào khác? Sang thế kỷ mới đến nơi rồi, giờ có lí lẽ dễ nói chuyện hơn...”
“Thế...!hôm qua...!là tôi làm liên lụy đến anh?”
“Cũng không nói thế được.
Dù sao, lúc đó tôi cố tình không can cô lại kịp thời, nên tính ra cũng là tòng phạm rồi.”
Anh chàng vừa cười, vừa vươn vai đứng dậy, hất đầu về phía cửa ra vào:
“Tạm không nói những chuyện vĩ mô đấy nữa, tự sẽ có người giải quyết cái mớ này.
Tôi tìm được người cần tìm rồi, có đi cùng nữa không hay thôi??”
Điền Quý và Phượng Ngân khóa cửa phòng trọ cẩn thận, rồi ra phố.
Bấy giờ vừa đến giờ trưa, cái nắng oi ả đầu hè hong khô cả con đường, chẳng còn vết tích nào của trận mưa dông đêm qua nữa.
Quý nhìn đồng hồ đeo tay, nói:
“Còn hơi sớm, anh kia phải cuối giờ chiều mới mở cửa cơ.”
“Tôi và anh tách ra ai làm việc nấy, khoảng bốn giờ thì tập trung ở đây.”
Phượng Ngân chỏ vào một cái cổng làng cổ xưa, đề nghị.
Anh chàng khịt mũi một cái, rồi vừa ngáp vừa đi về phía nhà ga, coi như là đã đồng tình với ý kiến của cô nàng.
Ngân thở phào một hơi, nói đoạn rảo chân bước qua cổng làng.
Từ đây nhìn thẳng vào, đi thêm độ đăm bước chân thì đến một khoảng sân có cây si già, dưới bóng cây kê một cái bàn đá dùng hóng mát.
Bấy giờ đang mấy cụ già cởi trần đang vừa uống chè vừa đánh tam cúc ăn tiền, trong cơn sát phạt nhau, tiếng cười nói reo hò inh ỏi của mấy ông cụ át cả tiếng nhạc phát ra từ cái đài radio đặt trong bọng cây.
Phượng Ngân chờ mấy ông đánh xong ván đầu tiên, bèn nghiêng đầu, nói giọng đon đả ngọt lịm:
“Các cụ đánh vui thế, không biết cho con chơi cùng có được không??”
Mấy ông lão cười phá lên, một ông cụ vừa nhích sang nhường chỗ cho cô nàng ngồi vào bàn, vừa dặn:
“Lát có thua thì đừng bảo bọn tao ỷ già khi trẻ, bắt nạt người ngoài đấy nhé?”
Cô nàng vẫn giữ giọng khiêm nhường:
“Các cụ yên tâm, dám chơi dám chịu chứ.”
“Cháu nó còn trẻ người, hay ta chấp nó một tí các cụ nhỉ?”
“Thế thì cho nó cầm cái, chia bài.”
Mấy ông cụ cùng cười phá lên, bụng bảo dạ sắp ăn được của cô nàng một mớ.
Không ai biết rằng, đây đều là điều Phượng Ngân dự tính kể từ lúc nhác thấy bóng họ từ bên ngoài cổng làng.
“Mình ăn gian thế này có quá đáng không nhỉ?”
Trong lúc sắp bài, chia bài, Phượng Ngân đã cố tình giở một vài tiểu xảo.
Động tác cô nàng vừa nhanh vừa kín, mấy ông lão tuổi cao tất nhiên là không phát hiện được.
Thành ra Phượng Ngân cứ thắng hết ván này đến ván khác, giữ chặt quyền làm cái, chia bài không nhả ra cho ai.
Kết quả là chỉ sau vài ba tiếng, mấy ông lão đánh bài thua còn đúng bộ quần áo trên người.
Chuyện lộ phí coi như giải quyết xong...
Nhìn mấy ông cụ thất thểu về nhà, bỏ cả cái đài lại bọng cây, Phượng Ngân quả thật có phần áy náy.
Bạn đang đọc bộ truyện Đất Ma tại truyen35.shop
Bạn đang đọc truyện trên truyen35zz.com , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!
Bạn có thể tìm kiếm truyện với các từ khóa sau: Đất Ma, truyện Đất Ma , đọc truyện Đất Ma full , Đất Ma full , Đất Ma chương mới