TRUYEN35.SHOP ĐỔI TÊN MIỀN MỜI BẠN TRUY CẬP TRUYEN35ZZ.COM ĐỂ ĐỌC TRUYỆN. XIN CẢM ƠN
Lúc Điền Quý tới nơi, Vũ Phạm Long đã đứng chờ sẵn ở cửa nhà ga.
Vừa nhác thấy anh chàng, gã đã gõ lên mặt đồng hồ đeo tay mấy cái, giọng lộ vẻ mất kiên nhẫn:
“Cậu đến muộn quá đấy.”
Điền Quý nhún vai một cái, đáp:
“Cũng không còn cách nào khác.
Hàng mà bên hội hứa sẽ cung cấp cho tôi chỉ vừa mới đến tức thì thôi.
Huống hồ, anh đừng quên là lần hành động này tôi là người quyết định, anh đi theo hỗ trợ thôi.
Đừng lấn quyền cấp trên thế chứ?”
Vũ Phạm Long cười khẩy, bảo:
“Muốn đứng trên thằng Long này chẳng có gì mà khó, chỉ cần đánh thắng tôi là được.”
“Thế thì tôi là cấp trên của anh lại càng chuẩn rồi, phải không thủ hạ bại tướng?”
Điền Quý nhướn mày, ngẩng mặt, không thèm tránh né ánh mắt của đối phương.
Chỉ tiếc là Vũ Phạm Long hình thể cao to, anh chàng kiễng chân lên cũng chỉ đứng đến ngực gã mà thôi.
Điền Quý đang định lên tàu, thì đã thấy hai vợ chồng Ngạc Kiếm dắt Triệu Vân Sam đi đến, cải trang thành một nhà ba người.
Một lão già, một bà cô cơ bắp và một cô bé dễ thương như búp bê sứ, thành thử cái tổ hợp “gia đình” này có thể coi là hiếm có, không phải ngày nào cũng được thấy.
Triệu Vân Sam đưa vé tàu cho hai người, đoạn cười, bảo:
“Đúng rồi, quên không nói, lần này hai người còn một nhiệm vụ phụ nữa, cũng nhẹ nhàng thôi.
Tôi đã ghi cả vào bức thư này, đến khi tàu cập bến thị trấn A, dáu niêm phong sẽ tự biến mất, lúc ấy hai người sẽ biết nội dung cụ thể.”
Ánh mắt của cô ta khiến Điền Quý cảm thấy hơi bất an về cái “nhiệm vụ phụ” này.
Như đoán được ý nghĩ của anh chàng, Triệu Vân Sam lập tức chặn họng:
“Nhiệm vụ này do đích thân tư lệnh ủy thác, thế nên tôi cũng đành chịu.
Anh cũng biết mà.
Nếu đây là việc của Chân Kiếm Hội thì là một nhẽ, nhưng trong giới hành giả tôi chỉ làm phó thôi.”
“Tức là tôi được không từ chối?”
“Tất nhiên là không rồi.”
Triệu Vân Sam vừa cười toe toét, vừa đẩy Điền Quý lên cửa toa tàu đang mở rộng.
Tiếng còi tàu réo lên rền vang, và đoàn tàu bắt đầu chuyển bánh bất chấp mong muốn và cảm xúc trong lòng kẻ đi, người ở.
Tàu đã đến thị trấn A.
Điểm đến đã ở ngoài, chỉ còn cách một lần cửa.
Thế nhưng hiện tại cả hai người Điền Quý, Vũ Phạm Long đều ngồi lì trên tàu không nhúc nhích.
Điền Quý lấy ngón tay gõ vào mặt bàn, “cồng cộc”, “cồng cộc”, đều đều từng tiếng một.
Vũ Phạm Long ngồi ghế đối diện, hai tay chống cằm, mắt nhìn ra ngoài cửa sổ.
Bên ngoài toa tàu, chỉ có sương trắng đục như sữa lan tràn khắp nơi.
Ngồi trong tàu, cho dù có phóng tầm mắt ra cũng không tài nào nhìn xa hơn được một mét.
Điền Quý nheo mắt nhìn chằm chằm vào kẻ ngồi đối diện, không nói một lời nào, ấy là vì anh chàng đang chờ Vũ Phạm Long lên tiếng.
Cặp mắt Điền Quý không tài nào xuyên thủng biển sương dày đặc, nhưng Thượng Thiên Kim Quan thì chưa hẳn là không làm nổi.
Môn thần công này đến thay hình đổi dạng còn được, biết đâu lại có thể nhìn thấu sương mờ.
Rốt cuộc, Vũ Phạm Long lên tiếng, đáng tiếc nội dung câu nói của hắn lại không phải điều Điền Quý muốn nghe:
“Lớp sương này dâng lên quá nhanh, gần như trong chớp mắt đã phủ lấy toàn bộ đoàn tàu.
Cả anh và chú đều không kịp phản ứng, chứng tỏ màn sương này không đơn giản tí nào đâu.”
“Chuyện này...!không bình thường.”
Điền Quý vừa nói, vừa lôi một quyển lịch ra, đặt lên bàn.
Quyển lịch giấy tầm thường, chẳng đáng bao nhiêu tiền cũng mua được mấy quyển ở ngoài chợ, ấy thế mà hiện tại số năm viết trên tờ lịch ngoài cùng đang đếm lùi một cách điên loạn.
Đầu tiên là hàng đơn vị, sau đó là đến hàng chục.
Chỉ trong vài giây, ngày tháng hiển thị trên quyển lịch đã thay đổi thành một ngày đông tháng chạp, vào những năm bảy mươi.
Hai mươi năm trước.
Cũng là ngày cả họ nhà anh Nam bị con thần trùng thảm sát.
Vũ Phạm Long chặc lưỡi, nói:
“Xem ra nghi ngờ của anh là đúng.”
“Chúng ta đến đất chết rồi.”
Điền Quý nhún vai, đáp.
Vũ Phạm Long chỏ vào túi áo anh chàng, nơi Điền Quý cất bức thư lệnh được chính tay Triệu Vân Sam giao cho, cười tủm tỉm mà hỏi:
“Thế nào? Giờ có mở cái thư này ra hay thôi?”
Trước câu hỏi của gã, Điền Quý từ từ rút bức thư lệnh ra.
Dấu niêm phong đã biến mất.
“Xem ra đất chết này và thị trấn A có quan hệ mật thiết.”
Anh chàng vừa nói, vừa mở phong bao, lấy bức thư bên trong ra đọc.
Vừa đọc mấy chữ, mặt Điền Quý đã đen như đít nồi, nhăn nhăn nhó nhó, biểu cảm khó nhìn như thể ăn phải đồ thiu.
Phản ứng của Điền Quý, chắc chắn Vũ Phạm Long đã nhìn thấy.
Chỉ nghe hắn lên tiếng:
“Này! Thư lệnh nói gì vậy? Chú đọc lên nghe thử.”
Điền Quý bấy giờ mới thở dài, đẩy tờ giấy sang cho Vũ Phạm Long, bảo:
“Anh tự mình đọc đi.”
“Con gái tôi cũng lên chuyến tàu này để giải cứu con gái nhà anh Mạnh.
Hai người hãy bảo vệ nó cẩn thận.
Bạn đang đọc bộ truyện Đất Ma tại truyen35.shop
Bạn đang đọc truyện trên truyen35zz.com , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!
Bạn có thể tìm kiếm truyện với các từ khóa sau: Đất Ma, truyện Đất Ma , đọc truyện Đất Ma full , Đất Ma full , Đất Ma chương mới