TRUYEN35.SHOP ĐỔI TÊN MIỀN MỜI BẠN TRUY CẬP TRUYEN35ZZ.COM ĐỂ ĐỌC TRUYỆN. XIN CẢM ƠN
Điền Quý nhếch mép, vẫn ngồi im không nhúc nhích.
Phượng Ngân vừa đi đến gần, chân đã đạp lên đám tơ vàng ban nãy chính cô nàng giật đứt.
Chỉ nghe phụt một cái, lưỡi lửa từ dưới đất vọt lên, bắt chéo nhau thành hình chữ X, chắn ngang đường tiến lên của cô nàng.
Bí thế, Phượng Ngân chỉ có thể lui về sau một bước nhỏ.
Điền Quý lại chỉ tay, quát:
“Đạp bẫy rồi nhé! Lôi chấn!”
Chỉ nghe đánh ầm một cái, từ hư vô bỗng hiện ra một tia sét nhỏ, giáng thẳng xuống đầu cô nàng.
Song, có Lục Thần biến bảo vệ, Phượng Ngân chỉ rùng mình một cái, bước đi hơi có phần loạng choạng trong thoáng chốc, sau đó lại bình thường.
Cô nàng vẫn ngậm lưỡi hái, chạy vòng sang hướng khác muốn tập kích Điền Quý.
“Chán! Cô như thế này, không võ mồm được, chán!”
Anh chàng vừa kêu ca, hai ngọn giản của gã âm binh đã giáng xuống đầu Phượng Ngân.
Song, cô nàng vẫn nhanh nhẹn hơn một bậc.
Phượng Ngân nhả liêm đao đang cắn trong miệng ra, lăn tròn một vòng, dễ dàng tránh được cú vụt của âm binh.
Gã âm binh đánh trượt, lập tức vung tay, quăng ngọn giản về phía cô nàng.
Điền Quý cũng búng tay một cái, lại có mấy sợi tơ vàng từ dưới đất đánh lên, ý đồ muốn trói Phượng Ngân lại.
Xoạt.
Tơ bắt trượt, hai cây giản cũng đánh vào chỗ không.
Phượng Ngân nhảy lùi ra xa, liêm đao thu sát người.
Đôi mắt cô nàng nhìn chòng chọc vào Điền Quý, theo dõi nhất cử nhất động của anh chàng, không rời khỏi lấy một khắc.
Điền Quý nhún vai, tay vỗ vào nhau bôm bốp:
“Nhanh thế mà đã bị cô bắt bài rồi, bội phục.”
“Chỉ là không thua thôi, cũng đâu có thắng nổi nhà ngươi, phục cái gì?”
Trước ánh mắt bất thiện và giọng điệu đầy vẻ xa cách của Phượng Ngân, anh chàng chỉ cười xòa, không phản bác câu nào.
Điền Quý không thể để âm binh đuổi đánh cô nàng quá xa, mà bản thân anh chàng lại không thể rời khỏi trận pháp bảo vệ.
Nếu như để vị âm tướng cầm giản đi quá xa, với tốc độ của Phượng Ngân mà nói thì anh ta chắc chắn sẽ không thể nào cứu viện kịp thời.
Cô nàng chắc hẳn đã nhìn ra điểm này, nên mới kéo dãn khoảng cách hai bên ra.
Thành thử...
Phượng Ngân không cần phải đứng trong thế hai đánh một nữa.
Điền Quý ngáp một cái, cúi mặt nhìn đồng hồ, đoạn nói:
“Chà.
Vẫn chưa lấy con chó ra để uy hiếp tôi, bắt tôi phải xông vào đánh à?”
“Đừng nghĩ ai cũng như nhà ngươi.
Loại thủ đoạn hạng bét này, ta đây không làm.”
Phượng Ngân vừa nói, vừa “xì” một cái, đầy vẻ khinh thường.
Điền Quý bật cười, mắt lơ đãng nhìn về phía quả đồi, nơi có cây thị cắm đầu xuống ở xa xa, bảo:
“Hoặc phải nói là...!cô đủ lòng tin là con chó của tôi không thể phá nổi cái thế phong thủy của ‘cây thị vẹo’?”
“Nhà ngươi bình chân như vại, chẳng phải cũng vì tin tưởng nó à?”
Anh chàng khoát tay, từ chối cho ý kiến.
Trận đánh giữa Phượng Ngân và Điền Quý bỗng dưng lâm vào một thế trận hòa.
Ai thắng, ai bại, được quyết định bởi chuyện con Bát Long Cẩu có đánh hạ được cây thị vẹo trên đỉnh đồi hay không.
Thế nhưng, một con chó dù có tinh khôn đến mấy đi nữa, thì cũng chẳng đào đâu ra bản lĩnh mà phá giải trận phong thủy trong Lăng Vua Ma cho được.
Đến cái người như Điền Quý cũng còn phải trầy da tróc vẩy mới đánh hạ được cái giếng tròn.
Nếu con chó chỉ có một mình thật, có lẽ Điền Quý sẽ không tự tin đến thế.
Bát Long Cẩu vừa chạy hùng hục, vừa lắc mạnh cái đầu khổng lồ.
Nó đang suy nghĩ.
Từ lúc bắt đầu cất bước cho đến tận lúc này, nó cứ nghĩ mãi, nghĩ mãi.
Bát Long Cẩu nghĩ đến nhức cả đầu, tưởng như răng nó rụng hết xuống, mà vẫn không sao hiểu nổi vì cớ gì tự dưng hai người Điền Quý lại đánh nhau.
Theo như con Bát Long Cẩu thấy, là con đực, phải nâng niu bảo vệ con cái mới phải.
“Chó con à, con người phức tạp lắm, mày không hiểu cũng đúng.”
Bát Long Cẩu giật mình một cái, quay đầu lại nhìn, thì phát hiện lúc này đã có một con ngựa chạy sóng vai với mình.
Con ngựa toàn thân đen nhánh, bốn vó cứ thoắt ẩn thoắt hiện, ở đuôi có một vệt lông đỏ.
Bát Long Cẩu vẫn hay nghe chủ mình – con người tên Điền Quý – bảo là đáng nhẽ phải mù mấy màu đấy mới đúng tự nhiên, điều mà đến nay nó vẫn chưa hiểu.
Con chó không biết rốt cuộc con ngựa này chạy đến bên cạnh nó từ khi nào, thế nhưng nó đánh hơi được mùi tử khí bốc lên ngùn ngụt từ con ngựa ma.
Tai no còn nghe rõ mồn một tiếng đao kiếm va chạm hòa cùng với tiếng vó ngựa.
Biết không phải đối thủ của con ngựa ma, nó bẻn nằm ngửa bụng lên, lười thè ra.
Ngựa ma lúc lắc đầu, nói:
“Chưa nói được à? Thế thôi vậy.
Thế này chắc chú mày hiểu rồi chứ?”
Vừa dứt câu, thì ngựa ma há mồm, sủa ra được tiếng chó.
Bát Long Cẩu nghe thế thì vẫy đuôi, đứng dậy chạy tiếp.
Nó đã biết ngựa ma – Tam Vĩ Ô Vân này không phải kẻ địch.
Càng chạy đến gần ngọn đồi, ánh trăng trên đầu càng trở nên sáng rõ.
Bốn bề càng lúc càng trở nên lạnh, gió rét căm căm tạt tới tấp từ bốn phương tám hướng.
Bát Long Cẩu rùng mình một cái, khịt mũi rồi tiếp tục bước về phía trước.
Bạn đang đọc bộ truyện Đất Ma tại truyen35.shop
Bạn đang đọc truyện trên truyen35zz.com , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!
Bạn có thể tìm kiếm truyện với các từ khóa sau: Đất Ma, truyện Đất Ma , đọc truyện Đất Ma full , Đất Ma full , Đất Ma chương mới