Động tác đình trệ của Từ Hằng giống như máy tính kẹt, rất nhanh lại khôi phục lưu loát.
Hồ Tiểu Hồ bưng trà nóng đi ra, động tác nhẹ nhàng đặt lên bàn trà.
Tinh Viêm khoát tay, ý bảo nàng lui ra.
Hồ Tiểu Hồ nhìn về phía Từ Hằng.
Từ Hằng thấy hắn như vậy, biết Tinh Viêm chuẩn bị nói chính sự.
Nửa bên mặt nhẹ nhàng gật đầu hai cái.
Hồ Tiểu Hồ co rúm tai một cái, cúi đầu vào phòng.
Vô cùng hiểu chuyện đóng cửa lại.
- Tinh Viêm sư huynh có chuyện không ngại nói thẳng, ta đã đáp ứng Tinh Dao sư tỷ sẽ cố nhớ tha cho ngươi một mạng.
Từ Hằng nói xong phun ra một mảnh lá trà.
Phụt!
Khụ khụ khụ! Khụ khụ khụ!
Nước trà nóng hổi.
Tinh Viêm vốn muốn thổi hơi nóng nhàn nhạt uống một chút, thưởng thức trà một chút, mượn cơ hội trào phúng lá trà của Từ Hằng kém cỏi.
Kết quả Từ Hằng nói ra kinh người, Tinh Viêm một cái tịch thu trực tiếp một ngụm lớn rót vào trong miệng, vội vàng buông cái chén trong tay xuống, điều động linh lực chữa trị khoang miệng cùng cổ họng bị phỏng.
Lớn tiếng nói:
- Từ Hằng! Ngươi có muốn nghe một chút mình đang nói cái gì không?
Nói xong, Tinh Dao nhanh chóng dùng thần thức tra xét tu vi Từ Hằng.
Trúc Cơ Nhất Trọng.
Nhất thời càng muốn cười.
Coi như là trên đường tới làm đủ tâm lý kiến thiết, vẫn là nhịn không được bật thốt lên mà xuất đạo: "Thả ta một ngựa?"
- A, cũng đúng!
Từ Hằng không giận, ngược lại chịu phục gật gật đầu.
Điều này làm cho tâm tình Tinh Viêm ổn định lại không ít.
Coi như tiểu tử này tự mình hiểu lấy.
- Vậy hôm nay Tinh Viêm sư huynh tới nơi này rốt cuộc là chuyện gì?
Từ Hằng hỏi.
Khụ khụ.
- Tiên tỳ của ngươi, tên là Mạnh Nhàn, còn có chuyện của ngươi và Toàn Cơ trưởng lão, ta đã biết.
Tinh Viêm thu liễm sự đắc ý sắp được mùa, khắc chế nói.
- Từ chỗ Tinh Dao sư tỷ, ta biết ngươi đã biết.
Từ Hằng không giả ngu.
Tinh Viêm vừa đến liền nhắc tới Tinh Dao, giả ngu quá giả dối.
- Dao nhi vẫn cầu xin ta, bảo ta không nên đem chuyện này nói cho sư tôn, coi như sơ sẩy không phát hiện.
- Tốc độ hồi tưởng gấp mấy chục lần, vừa nhìn đã thấy mười năm, sư tôn cũng không có khả năng đi phúc tra.
Tinh Viêm nói.
- Đa tạ sư tỷ cùng sư huynh.
Từ Hằng từ trong Trữ Vật Giới lấy ra mười cái thượng phẩm linh thạch đặt ở trên bàn.
- Ngươi cho rằng ta là tới xin cơm?
Chút tiền ấy, Tinh Viêm chướng mắt.
Hắn coi trọng, là ba tấm Truyền Âm phù giá trị ngàn vàng cùng lệnh bài phủ Quốc Sư.
Từ Hằng chỉ giả ngu nói mình không có thu, chỉ thu một cái nhẫn trữ vật không đáng tiền.
Dứt lời, Từ Hằng giơ ngón giữa lên, đau lòng không thôi tháo ra trữ vật giới đã rỗng tuếch.
Đưa cho Tinh Viêm nói:
- Sư huynh cầm đi.
- Công tử, ta cho ngươi một cơ hội nữa.
- Nếu ngươi còn giả ngu, sư muội cũng không trách được ta.
Tinh Viêm lạnh mặt.
- Sư huynh nói cái gì?
Từ Hằng chớp chớp mắt nhìn hắn.
Tinh Viêm không nói nhiều nữa, uống một ngụm trà đã không còn nóng phất tay áo bỏ đi.
Trà ở đây của Từ Hằng lại tìm không ra tật xấu gì, uống tựa hồ so với của mình còn tốt hơn một chút.
Phù! Không đời nào!
- Công tử!. đam mỹ hài
Nhìn Tinh Viêm đi rồi, Hồ Tiểu Hồ mở cửa ra, cẩn thận thò nửa cái đầu ra.
- Ngươi bây giờ lại dám nghe lén? Hả?
Từ Hằng nói xong lại cười rộ lên.
Bị Tinh Viêm cười ngu xuẩn.
- Công tử, ngươi không phải thường nói, tiền tài là vật ngoài thân sao?
Hồ Tiểu Hồ khó hiểu hỏi.
- Ngồi đi, để công tử bổ sung cho ngươi một tiết nhân tính.