Trịnh Long cũng không phải là tên hèn nhát, hai bên liếc nhau, anh ta dùng hết sức tiến về phía trước, với sức mạnh hung hãn, đánh ngã mấy tên côn đồ đầu tiên lao lên xuống đất.
Không phải là một tên vô dụng... đánh đấm cũng khá?
Đánh cái con mẹ nhà mày!
Đi chết cho tao!
Đồng tử Mạnh Long co rút lại.
“Mẹ kiếp một đám ăn hại, các người, ngây ra đấy làm gì, lên cho tao!”
Mạnh Long quay đầu lại và hét vào mặt một đám côn đồ khác.
Càng có nhiều tên đàn em của hắn lao lên phía trước...
Cuối cùng, Trịnh Long đã bị số đông áp đảo, đánh ngã xuống đất, đám côn đồ bắt anh ta đến trước mặt Mạnh Long.
“Ha, không phải đánh giỏi lắm sao? Đánh đi, tiếp tục đánh?”
Mạnh Long hất cằm, đi tới trước mặt Trịnh Long với bộ dạng coi thường người khác.
Sau đó hắn giơ tay lên...
“Bốp! Bốp! Bốp! Bốp!"
Mạnh Long trực tiếp giáng cho Trịnh Long 4 cái tát nặng nề.
Một vệt máu tràn ra từ khóe miệng Trịnh Long, nhưng anh ta vẫn nhìn Mạnh Long với ánh mắt hung hăng.
Âm thanh lớn vang lên cuối cùng cũng đánh thức Dương Cẩm Tú, cô từ từ mở mắt ra, còn chưa kịp hoàn hồn.
“Hừ, còn không sợ chết! Đánh chết nó cho tao!”
Mạnh Long chỉ vào một tên côn đồ nói, sau đó hắn ta tiếp tục làm những gì mình muốn làm nhưng bị tên súc sinh này phá đám.
Hắn ta đi đến trước mặt Dương Cẩm Tú.
Nhìn thấy Dương Cẩm Tú vẫn chưa tỉnh hoàn toàn, khóe miệng không khỏi nhếch lên.
“Wa, thật là một mỹ nhân, đến ngủ cũng đẹp như vậy!”
“Để anh đây đến yêu thương em nào!”
Vừa nói hắn vừa tiến lại gần, vào lúc bàn tay tội lỗi của hắn sắp chạm đến Dương Cẩm Tú.
Cửa phòng phẫu thuật đột nhiên mở ra.
Bóng hình Vu Kiệt khẽ vụt qua, một quyền đấm Mạnh Long bay ra xa.
Mạnh Long lại một lần nữa bay ra ngoài.
Vu Kiệt đến rồi.
...
...
Bên ngoài phòng phẫu thuật, Dương Cẩm Tú mở mắt ra, vừa lúc nhìn thấy Vu Kiệt đánh Mạnh Long bay đi.
Cô lập tức tỉnh táo, dụi dụi đôi mắt đau nhức, mặc kệ cơn buồn ngủ, vội vã kéo Vu Kiệt lại.
“Anh!”
Dương Cẩm Tú không biết tên khốn Mạnh Long vừa rồi định làm gì mình.
Vu Kiệt đưa tay ra sờ sờ đầu Dương Cẩm Tú, nhẹ nhàng nói.
“Dương Kiếm không sao rồi. Em vào thăm anh ấy đi”.
“Được, em... em vào ngay đây...”
Ánh mắt ôn nhu của Vu Kiệt dần trở nên sắc bén, anh nhìn quanh phòng bệnh một lượt.
Thấy bóng hình mệt mỏi hốc hác của Dương Cẩm Tú bước vào phòng phẫu thuật.
Nhìn về phía Dương Kiếm, người đang nằm trên bàn mổ với đầy ống trên người.
Anh lại nhìn về phía Trịnh Long đang quỳ dưới đất với khuôn mặt bầm dập sưng tấy.
Còn có...
Thằng khốn không biết tốt xấu vừa muốn động vào Dương Cẩm Tú --- Mạnh Long.
“Thằng chó này! Mày là cái thá gì mà dám đánh tao! Cũng không tiểu một bãi rồi soi lại mình trong đó!”
“Mạnh Long! Chính là hắn, chính hắn là người nói anh vô dụng. Là thằng khốn không coi anh ra gì!”
Bác sĩ Trần bật dậy như một kẻ mất trí, chỉ vào Vu Kiệt và hét lên.
Vu Kiệt liếc hắn một cái, lạnh lùng nói.
“Lúc trước tôi tha cho ông, không ngờ, ông lại là một con chó quay lại cắn ngược tôi, thật là xấu hổ với hai chữ bác sĩ”.
Vu Kiệt nhìn về người được gọi là Mạnh Long kia.
Người mà tất cả mọi người đều sợ hãi.
Có quyền có thế thì có thể điên cuồng như vậy sao?
Vu Kiệt nắm chặt nắm đấm...
Mạnh Long bị đá bay ra ngoài hai lần liên tiếp, đứng dậy được thì tức giận vô cùng.
Mặt hắn vặn vẹo nhăn nhó vì tức, âm trầm nghiến răng nghiến lợi.
Hai chữ từ kẽ răng phát ra: “Vu... Kiệt...”
“Tất cả lên cho tao!”
“Ông đây giết chết mày!”
“Tao muốn đánh gãy chân chúng mày, còn muốn hiếp chết người đàn bà của mày nữa!”
Đám côn đồ không dám chậm trễ, giơ thanh sắt trong tay lên, cùng đám lính đánh thuê lao về phía Vu Kiệt.
Trong phút chốc, Vu Kiệt đã bị đám người bao vây lại...