Những lời này nghe như là đang chỉ điểm, nhưng ngược lại càng khiến cho Tô Long Xuyên có tật giật mình.
“Anh không có chuyện gì, chỉ muốn đi đến cao ốc văn phòng chút thôi, với lại định mua thêm vài bộ quần áo ấy mà.” Tô Long Xuyên miệng nói vô cùng nhẹ nhàng nhưng thật ra đang cố áp chế sự hoảng loạn trong lòng.
Tô Khánh Đông thấy vậy trong lòng lại càng nghi ngờ hơn.
Ngay cả ba người đang đứng bên cạnh cũng có thể nhìn ra được có gì đó không ổn.
Bởi vì Tô Long Xuyên chỉ nói là đi đến cao ốc văn phòng nhưng lại không nói rõ đến để làm gì, rõ ràng là đang nói cho có lệ, ngay cả một kẻ ngốc cũng có thể nghe ra lời này của ông ta có gì đó sai sai.
“Tới cao ốc văn phòng? Cao ốc văn phòng của trung tâm thương mại sao?” Tô Khánh Đông làm như vô tình hỏi.
Quả nhiên Tô Long Xuyên bị hỏi như vậy lập tức ấp úng không nói nên lời.
Nụ cười trên mặt Tô Khánh Đông càng sâu hơn, nhưng lại mang ý tứ vô cùng khó hiểu.
Tô Long Xuyên vô thức rụt cổ lại, ngay khi ông ta không biết làm thế nào để thoát thân thì tiếng điện thoại đã vang lên.
Tô Long Xuyên vui mừng khôn xiết, cảm thấy tiếng chuông này đến thật đúng lúc giống hệ như nắng hạn gặp mưa rào.
Ông ta không hề do dự lập tức nghe máy.
Nhưng điều khiến ông ta bất ngờ đó là Tô Khánh Đông lại đột nhiên trở nên vô cùng mạnh mẽ, trực tiếp giật lấy điện thoại di động trong tay ông ta.
Điều này khiến cho Tô Long Xuyên vô cùng tức tối, dáng vẻ như muốn giật điện thoại lại.
Đúng lúc này, Chu Hàn đột nhiên tiến lên một bước.
Tô Long Xuyên bị dọa sợ vội vàng lùi bước, không dám giật lại điện thoại.
Mà Tô Khánh Đông sau khi giật được điện thoại liền lập tức bật loa ngoài.
Kết quả là một giọng nói trầm ấm vang lên từ đầu dây bên kia: “”Hợp đồng đã chuẩn bị xong chưa?”
Tô Khánh Đông không trả lời mà chỉ im lặng lắng nghe.
Tô Long Xuyên đứng bên cạnh nóng lòng muốn lên tiếng nhắc nhở người kia, nhưng bất đắc dĩ là Chu Hàn lại đang đứng ở đây.
Ông ta lập tức cảm thấy miệng khô lưỡi khô, sợ đến nỗi không nói nên lời.
“Sao lại không nói gì? Xem ra còn chưa chuẩn bị xong đúng không?” Người ở đầu dây bên kia hùng hổ hăm dọa: “Là chưa chuẩn bị xong hay là chưa nghĩ xong thế? Tô Thị này rốt cuộc có bán không?”
Sau khi câu nói cuối cùng được thốt ra, da đầu Tô Long Xuyên lập tức tê dại, xoay người bỏ chạy.
Nhưng ông ta chỉ mới chạy được vài bước thì đằng sau gáy đột nhiên bị siết chặt.
Ông ta còn chưa kịp phản ứng thì cả người đã co rúm như một con gà nhỏ, vô cùng hèn mọn.
“Đừng chạy, nếu không kết cục còn tệ hơn đấy.” Chu Hàn mở miệng nhắc nhở một câu: “Chú à, phải học cách đối mặt chứ.”
Một tiếng chú này của Chu Hàn không phải là gọi theo Tô Hàm.
Bởi vì cô vẫn luôn gọi ông ta là bác cả.
Ý tứ trong lời nói của Chu Hàn đặc biệt rõ ràng, chính là đang châm biếm Tô Long Xuyên, điều này khiến cho ông ta không biết phải làm thế nào mới ổn.
Chu Hàn trực tiếp lôi Tô Long Xuyên đến trước mặt mấy người Tô Khánh Đông rồi quăng ông ta xuống đất.
Tô Long Xuyên giãy dụa vài cái nhưng cũng không dám đứng dậy, vẻ mặt vô cùng sợ hãi.
“Anh cả, không phải anh đang ở bệnh viện sao?” Tô Khánh Đông nói trúng tim đen: “Lúc trước đến thăm anh vẫn còn thấy dáng vẻ sống dở chết dở cơ mà, sao hôm nay lại trở nên hoạt bát thế?”
“Anh còn muốn bán Tô Thị đi sao? Anh cả à, anh đang có mưu đồ gì vậy?”
Giọng điệu của Tô Khánh Đông càng lúc càng lạnh, Hách Lôi thấy vậy vội vàng kéo ông một cái.
Bà sợ Tô Khánh Đông không nhịn nổi sẽ làm lộ thân phận của mình trước đám đông, thân phận Kiếm Thần đó của ông không thể tùy tiện lộ ra ngoài.
Chỉ cần làm không tốt thì sẽ không thể trôi qua những ngày tháng yên ổn.
Đến lúc đó sẽ có vô số kẻ thù tìm đến cửa, Hách Lôi chỉ có thể mang theo người nhà đi chạy trốn.
Tất nhiên đây là điều mà bà không muốn nhìn thấy nhất.
Bị Hách Lôi kéo như vậy, Tô Khánh Đông lập tức thay đổi thái độ.
“Anh cả, anh có muốn nói thật không?”
Bạn đang đọc truyện trên truyen35zz.com , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!