Thấy tên sát thủ này biết điều như vậy, biết bản thân mình sắp chết cũng không hề van xin.
Con người trước khi chết, lời nói của họ cũng thường thật lòng.
Đối với cái tên sát thủ này, Chu Hàn vẫn đánh giá cao.
Chỉ là từ trước đến nay anh và sát thủ luôn là thiên địch.
Nếu không phải như vậy, e rằng vẫn sẽ đem thu vào dưới trướng.
“Không thành vấn đề, Chu mỗ có thể đồng ý với anh.” Chu Hàn lên tiếng nói với sát thủ: “Yên tâm, sẽ không đau đâu, dao của Chu mỗ rất nhanh.”
Dường như ngay lúc câu nói vừa dứt, dao găm của Chu Hàn đã được thu trở về.
Sát thủ và Bạch Hổ hoàn toàn không nhìn thấy rõ Chu Hàn ra tay như thế nào, mà trên yết hầu của sát thủ đã xuất hiện một tia máu mỏng manh.
Bạch Hổ bước lên phía trước thăm dò hơi thở của sát thủ, sau khi xác định không còn hơi thở, lúc này tới tiến vào trong bóng tối, tiếp tục bảo vệ Chu Hàn an toàn.
Sau khi giải quyết xong tên sát thủ, Chu Hàn trở về phòng kêu phục vụ.
Rất nhanh, người phục vụ lúc trước lại đến phòng của Chu Hàn.
Chu Hàn kêu người phục vụ đến đây đương nhiên không phải là kêu anh ta dọn dẹp hiện trường, mà kêu anh ta xử lý thi thể.
Mặc dù xử lý thi thể cùng với dọn dẹp hiện trường không có gì khác nhau, nhưng mà dọn dẹp hiện trường thì người nào cũng đều có thể làm được.
Mà xử lý thi thể thì chỉ có người của mình mới biết xử lý thi thể.
Ngay lúc người phục vụ bước vào, Chu Hàn đã phát hiện trong lòng bàn tay của đối phương cất giấu châm độc.
Chỉ có thể nói kĩ thuật giấu châm của người phục vụ này không ổn, hoàn toàn không có che giấu tốt, còn phản chiếu đến đôi mắt của Chu Hàn.
Chu Hàn liếc mắt đã phát hiện, nhưng cũng không vội vàng ra tay.
Bởi vì anh có thể đoán được, sát thủ lần này đến có thể không chỉ một hai người.
Suy cho cùng Đài Sơn là địa bàn của Tề Thắng Thiên, bọn ông Cao còn là Tứ Đại Lão Thiên Vương.
Hơn nữa, ông Cao biết rất rõ thực lực của Chu Hàn.
Cũng chính vì như vậy Chu Hàn mới ý thức được lão hồ ly như ông Cao sẽ không đơn giản như thế, phái một hai con kiến đến bóp chết mình.
Cho nên lúc này Chu Hàn cần phải bóp chết tử huyệt của tên sát thủ này.
Trước tiên phải thăm dò căn cứ của Như Liệt đoàn ở Đài Sơn, sau đó phái Bạch Hổ qua đó giết.
Chỉ có như vậy mới có thể cứu vớt những người khác thoát khỏi thảm họa.
Quả nhiên Chu Hàn không có đoán sai, e rằng mấy người Tony Panghsang đã bị bắt rồi.
Hai anh em Tony Bond, Tiết Minh Dương, ba người này không phải là đối thủ của tên sát thủ.
Cho nên, nếu như lão Cao phái sát thủ đi đối phó Chu Hàn, đồng thời lại đi bắt bọn người Tony Bond.
Vậy thì phần thắng của lão Cao sẽ rất lớn.
“Chết đi.” Ngay lúc trong lòng Chu Hàn đang tạm thời cân nhắc lợi và hại thì tên sát thủ giả mạo phục vụ đột nhiên ném một bó châm độc về phía Chu Hàn.
Lúc này Chu Hàn cuối cùng cũng hiểu được, đối phương vì sao không thể giấu tốt mũi nhọn của châm độc.
Hóa ra cái tên này giấu một bó châm độc, chứ không phải là một cây châm độc.
Nhưng mặc kệ đối phương giấu bao nhiêu cây châm độc, Chu Hàn đều không để ý.
“Chút tài mọn.” Chu Hàn lạnh lùng hừ một tiếng, trở tay nắm lấy khăn trải giường.
Một tiếng “soạt” vang lên, trong nháy mắt một cái khăn trải giường đã bị Chu Hàn kéo ra.
Sau đó liền che trời lấp đất mà đi, không chỉ bao phủ lấy một bó châm độc có lực xuyên thấu cực mạnh của đối phương, mà còn bao phủ lấy tên sát thủ.
Chu Hàn vừa nãy dùng sức lực vừa vặn, cho nên mặc kệ lực xuyên thấu châm độc của đối phương phóng ra mạnh đến mức nào, cũng đều bị cái khăn trải giường của Chu Hàn hóa giải.
Mà tên sát thủ đóng giả làm người phục vụ vẫn còn chưa kịp phản ứng lại, cả người đã bị khăn trải giường trắng bóng bao lại.