Cũng chính vì vậy Chu Hàn mới dùng át chủ bài Vô Kiểm này, phái anh ta đi thi hành nhiệm vụ với Bạch Hổ.
Nếu không phải bất đắc dĩ, Chu Hàn sẽ không dùng át chủ bài Vô Kiểm.
Mọi thứ Chu Hàn làm vào hôm nay cũng là vì Bạch Hổ, mà lúc này Chu Hàn đang ở bên cạnh Tô Hàm, đã hành động.
Anh muốn tự ra mặt, đưa Tô Hàm cùng đi đến giúp đỡ, như vậy cũng tăng thêm một lợi thế.
Nếu như không tự áp trận, Chu Hàn sẽ không yên lòng, Bạch Hổ và Vô Kiểm không thể xảy ra chuyện.
Hai người không chỉ đối mặt với lão cáo già họ Cao đó, còn có mấy nhóm sát thủ tinh nhuệ của Như Liệt đoàn.
Một lần sảy chân để hận nghìn đời, Chu Hàn phải đảm bảo không có sơ hở.
Hai người Bạch Hổ và Vô Kiểm người này lái nhanh hơn người kia, cho dù là qua khúc quanh hay chướng ngại vật trên đường, với hai người mà nói cũng giống như con nít chơi đồ hàng vậy.
Cuối cùng, khi hai người lái xe đến nhà họ Cao thì khổ nỗi là đánh ngang tay, không có ai chiến thắng.
“Quả nhiên, kết quả lần này vẫn giống như trước, anh và tôi khó phân thắng bại.” Bạch Hổ dửng dưng, giống như đã sớm biết rồi vậy.
Vô Kiểm bên cạnh cũng cười híp mắt nói: “Sớm biết sẽ như vậy.”
Bạch Hổ nghe vậy thản nhiên gật đầu, hai người hiểu ý nhau. Sau chốc lát yên lặng, cuối cùng cũng không ai nói gì.
Bóng dáng của hai người chợt lóe lên, nhanh chóng xông vào trong nhà họ Cao.
Lúc này trong cả nhà họ Cao cũng không có nhiều người, chỉ còn một vài người tam giáo cửu lưu đang không ngừng đi dạo.
Hai người Bạch Hổ không nhịn được theo bản năng liếc nhìn nhau, cùng hiểu ý.
“Làm gì đó?” Cả đám lập tức vây lại.
Sau khi hai người Bạch Hổ nhìn nhau, lập tức không nói nhiều mà chủ động ra tay về phía đám người.
“Ầm.” Hai người Bạch Hổ ra tay, tất cả người trong nhà họ Cao ngã xuống. Bọn họ giống như cà rốt cải trắng, bị hai người Bạch Hổ ung dung giải quyết.
Hai người động một cái, đã ngã xuống cả đám.
Rất nhanh, hai người Bạch Hổ chiếm ưu thế, đám người tam giáo cửu lưu rối rít né tránh, xem ra rất sợ hãi.
Nhưng ngay sau đó, một nhóm người lao ra từ phòng khách nhà họ Cao.
Trên người nhóm người này cũng quấn phấn đạn, dáng vẻ trang nghiêm muốn lấy mạng đổi mạng.
Hai người Bạch Hổ lập tức nhận ra nguy hiểm, vội vàng lui về sau, không cho đối phương cơ hội liều mạng.
Bạch Hổ và Vô Kiểm cảm thấy rất khó tin, không nghĩ ra tại sao có nhiều người đi ra liều mạng như vậy.
Quá nhiều hung đồ, hai người bọn họ khó mà chống đỡ.
Nguyên nhân rất đơn giản, những hung đồ này đều rất liều mạng.
Nếu như lấy mạng đổi mạng với bọn họ, Bạch Hổ và Vô Kiểm thấy không đáng giá.
Cũng chính vì vậy, hai người sẽ không lấy mạng đổi mạng với họ, mà định yên lặng quan sát biến cố.
Dù sao, chuyện đến mức này đã là thời khắc quyết định.
Nếu vào lúc này có một chút sai sót, không làm được một thứ gì, coi như sẽ bỏ mạng ở đây.
“Bạch Hổ, tôi cảm thấy không đúng lắm.” Vô Kiểm chuyển ánh mắt, nhìn chằm chằm vào đám hung đồ đó
Anh ta không ngừng đánh giá, trong lòng suy nghĩ nên giải quyết những hung đồ này thế nào.
Lúc này Bạch Hổ bên cạnh trong lòng đã có ý tưởng và kế sách, sắc mặt của anh ta dửng dưng, thấp giọng lên tiếng nói với Vô Kiểm: “Bắt giặc phải bắt vua trước, chúng ta đi bắt ông Cao.”
Vô Kiểm nghe vậy cảm thấy rất hay, lập tức gật đầu nói: “Không thành vấn đề.”
Hai người nhất trí, lập tức chợt lóe, vội xông vào nhà họ Cao.
Mà vào lúc này, những tên hung đồ đó không thể ngăn cản hai người.
Bạn đang đọc truyện trên truyen35zz.com , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!