TRUYEN35.SHOP ĐỔI TÊN MIỀN MỜI BẠN TRUY CẬP TRUYEN35ZZ.COM ĐỂ ĐỌC TRUYỆN. XIN CẢM ƠN
Sau khi Thái Tử rời đi, Tiết Ngải thở dài một cái. Phùng Tĩnh Tô xoay người: "Nàng không sao chứ.”
Tiết Ngải lắc đầu: “Đa tạ Tô tỷ tỷ.”
“Giữa hai người chúng ta mà phải dùng đến chữ đó ư?” Phùng Tĩnh Tô kéo tay nàng: “Thái Tử đã có ý với nàng, sau này nàng lại phải chú ý nhiều hơn, cố gắng đi nhiều người một chút, đừng ra ngoài một mình.”
“Ta biết rồi.” Tiết Ngải gật đầu.
Hai người vừa đi vừa nói chuyện, khi gần đến khu lều của Tiết gia, Phùng Tĩnh Tô phải đi về. Hai người yên lặng ngóng nhìn, dường như có thiên ngôn vạn ngữ muốn nói, rồi lại nghẹn trong lòng. Cuối cùng vẫn là Phùng Tĩnh Tô cười cười, xua tay rồi quay người rời đi. Tiết Ngải cụp mắt, không tiếng động mà thở dài, tình cảm không được ủng hộ, cho dùng lưỡng tình tương duyệt cũng phải nén lại trong lòng, đây là con đường do chính nàng chọn, nàng cũng sẽ không hối hận.
Sáng sớm hôm sau, mọi người dậy sớm, hôm nay sẽ là ngày đi săn đầu tiên, Hoàng Thượng và các Hoàng Tử đều phải tham gia. Phu nhân và tiểu thư đều muốn đi xem, cho nên đã rửa mặt chải đầu trang điểm từ sớm.
Tiết Ngải trang điểm không quá diễm lệ, cũng không quá bình thường, vì không làm cầu kì nên nàng xong nhanh nhất. Đến khi đến điểm xuất phát, Hoàng Thượng và các Hoàng Tử đã chuẩn bị xong xuôi, sôi nổi lên ngựa. Ở nơi xa, ngọn cờ đón gió bay phấp phới, thị vệ đã chỉnh quân chờ phân phó.
Trong đám người lên ngựa, Tiết Ngải thấy được hình bóng của Phùng Tĩnh Tô. Trong lòng nàng cảm thấy khá lo lắng, đi săn mùa thu là phải vào núi săn dã thú, nếu như Tô tỷ tỷ của nàng bị thương thì phải làm sao? Sự lo lắng của nàng lộ ra cả ánh mắt, lúc đó nàng lại thấy Phùng Tĩnh Tô quay đầu nhìn lại, thế mà Phùng Tĩnh Tô lại tìm được nàng một cách chuẩn xác trong rổ người hỗn loạn.
Nhìn thấy ánh mắt lo lắng của Tiết Ngải, Phùng Tĩnh Tô cười cười, dùng ánh mắt nói với nàng rằng sẽ không sao đâu. Trong lòng Tiết Ngải an tâm đôi chút, nhưng vẫn cứ cảm thấy lo lắng, đôi tay kéo khăn không buông được.
Rất nhanh sau đó, tiếng kèn vang lên, Hoàng Đế dẫn đầu, còn lại các Hoàng Tử và hộ vệ theo sau, mã đội biến mất trong lối vào núi trong nháy mắt.
Phùng Tĩnh Tô ở giữa mã đội, thật ra nàng cũng không muốn hành động cùng mọi người chung quanh, thậm chí còn không muốn dẫn hộ vệ theo. Nhưng mà mỗi một chủ tử sẽ có hai người hộ vệ đi sau, bên cạnh nàng cũng có. Nàng giảm bớt mã tốc, dần dần tụt hẳn so với mọi người, lúc sau nàng lại kéo dây cương, điều khiển ngựa chạy nhanh qua một hướng khác. Hai gã hộ vệ vẫn luôn đi theo nàng thấy thế thì thúc ngựa đuổi theo.
Địa hình núi bên này càng đi càng gập ghềnh, không phù hợp cho việc cưỡi ngựa đi săn. Không được bao xa, con ngựa đã không thể đi sâu vào được nữa.
“Các ngươi ở đây đợi ta, ta vào xem có con mồi hay không.” Phùng Tĩnh Tô không đợi hai hộ vệ trả lời, nàng vừa nhón mũi chân đã đứng trên đỉnh của một cây đại thụ, làm lại lần nữa đã vụt bay đi thật ra. Ban đầu hộ vệ còn đi cùng, thế nhưng sau vài lần, hai người hộ vệ rất biết điều nên đã trở về ngay lập tức, loại khinh công này không phải thứ mà người như bọn họ có thể đuổi kịp.
“Võ công của Vân Dật công chúa cao như vậy thì cần gì chúng ta bảo vệ?” Hai người tự giễu.
Phùng Tĩnh Tô dựa vào thân cây, giương cung cài tên nhắm vào một con thỏ. Một mũi tên bay ra, con thỏ bị ghim trên mặt đất nhưng lại không chết. Nàng bắn trúng vào lỗ tai con thỏ. Phùng Tĩnh Tô đi qua xách nó lên, bẻ gãy mũi tên. Con thỏ tuy bị thương nhưng cũng không nghiêm trọng, lại cứ cứ giãy giụa không ngừng.
"Đừng nhúc nhích, mang ngươi về xem Hồ Ly ở nhà có thích hay không.” Phùng Tĩnh Tô xách lỗ tai con thỏ rồi tiếp tục đi, nhưng sau đó nàng lại thấy một con vật rất thú vị - hồ ly màu đỏ.
Hẳn là hồ ly còn rất nhỏ, chạy đi chạy lại vẫn rất vụng về, có điều gương mặt nhòn nhọn kia thật sự có nhan sắc mị hoặc lòng người.
Phùng Tĩnh Tô nhìn con thỏ trong tay mình, ghét bỏ rồi buông nó ra, con thỏ lập tức tung tăng bay nhảy chạy đi thật xa. Hồ ly nhỏ thấy con thỏ hoạt động nên lập tức cảnh giác, không đợi nó kịp phản ứng thì đã bị một mũi tên xuyên qua lỗ tai, ghim trên mặt đất không động đậy nổi.
Lần này Phùng Tĩnh Tô không nóng lòng rút mũi tên ra, nàng đi tới ngồi xổm bên người nó. Hồ ly nhỏ kêu la thảm thiết, một đôi mắt to lộ ra sự mê hoặc. Phùng Tĩnh Tô cúi đầu cười: “Ngươi thật là giống nàng, ta mang ngươi đi gặp chủ ngươi.” Nàng bẻ gãy mũi tên, xách theo hồ ly rồi ra ngoài.
Vốn dĩ nàng không để ý tới việc săn mồi gì đó, nàng cũng không thích phần thưởng của Hoàng Đế, nàng chỉ muốn săn một con thú về làm đồ chơi cho Tiết Ngải.
Đến khi nàng đi ra khỏi núi, những người khác cũng dần dần kết thúc cuộc săn. Ngoài Hoàng Đế ra thì Thái Tử săn được nhiều con mồi nhất, Hoàng Đế rất vui mừng, ban thưởng cho rất nhiều.
Tiết Ngải nhìn thấy Phùng Tĩnh Tô bình an trở về mới yên tâm được đôi chút. Giữa trưa Hoàng Đế mở tiệc chiêu đãi quần thần, Hoàng Hậu ở bên kia cũng khai yến mở tiệc chiêu đãi nữ quyến. Yến hội trôi qua được phân nửa, Phùng Tĩnh Tô nhàm chán, tìm cơ hội để dẫn Tiết Ngải về doanh trướng của mình: “Ta tìm người nhà giúp nàng.” Nàng chỉ vào lồ ng sắt, nói.
Tiết Ngải vừa tiến đến đã bị chú hồ ly nhỏ màu đỏ thu hút. Nàng ngồi xổm bên lồ ng sắt nhìn tới nhìn lui: “Tỷ tỷ, nó xinh đẹp thật đó!”
“Đúng vậy, xinh giống hệt như nàng.” Phùng Tĩnh Tô kéo nàng qua rồi ôm vào trong ngực: “Vậy ta gọi nó là hồ ly nhỏ. Nàng xem, hai người cực kì giống nhau.”
Tiết Ngải cười càng ngọt ngào: “Vậy chú hồ ly này là nàng tặng cho ta đúng không?”
Phùng Tĩnh Tô nhéo mũi nàng: “Nàng nói xem?”
“Cảm ơn Tô tỷ tỷ.” Tiết Ngải xoay người muốn đi chơi với hồ ly tiếp, Phùng Tĩnh Tô giữ chặt nàng, chỉ lên môi của mình.
Bạn đang đọc bộ truyện Đế Tướng Lưỡng Khuynh Quốc tại truyen35.shop
Bạn đang đọc truyện trên truyen35zz.com , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!
Bạn có thể tìm kiếm truyện với các từ khóa sau: Đế Tướng Lưỡng Khuynh Quốc, truyện Đế Tướng Lưỡng Khuynh Quốc , đọc truyện Đế Tướng Lưỡng Khuynh Quốc full , Đế Tướng Lưỡng Khuynh Quốc full , Đế Tướng Lưỡng Khuynh Quốc chương mới