Cô nhìn chằm chằm vào chiếc kẹo sữa trong tay cậu ta, hỏi: “Trong đó có bột giặt sao?”
Cậu ta sững sờ một chút, nhét kẹo vào trong tay cô.
“Vị đậu đỏ, cậu có thể nếm thử.”
Cứ như vậy, hai người từ từ chơi thân với nhau.
Cậu ta không khó hòa đồng như trong tưởng tượng của cô.
Mỗi lần cậu đánh nhau với ai, còn tận tình giúp đỡ cô.
Mùa hè qua đi nhanh chóng. Tang Miên trở về nhà, chưa bao giờ gặp lại tiểu hòa thượng nữa.
Sau đó, khi cô đến chùa Lâm Tuyền một lần nữa, mới biết được tiểu hòa thượng không phải là hòa thượng thực sự, mà là được ba mẹ gửi đến đó để rèn luyện trong kỳ nghỉ hè.
Chàng trai trước mặt cao và gầy hơn cậu bé trong quá khứ.
Bớt đi sự trẻ con, dịu dàng và tốt đẹp.
Tang Miên lấy lại bình tĩnh, thì thào ra tiếng: “Nếu lúc đó em hỏi tên anh thì tốt rồi.”
Cảnh Trí ngồi bên cạnh đưa tay lên xoa nhẹ đầu cô: “Hồi đó anh mập, tính tình lại không tốt, cho dù em biết tên của anh, cũng không thay đổi được cái gì.”
Tang Miên mím môi, không lên tiếng. Quả thật, cô chính là nhan khống* chính hiệu.
(*) Nhan khống: Là kiểu cuồng nhan sắc, coi trọng cái đẹp
Nhưng, cậu mập mạp cũng có chỗ đáng yêu. Nếu không thì cô cũng sẽ không làm bạn với anh.
Tang Miên còn nhớ rõ, cô gặp anh là vào học kỳ 2 của năm lớp 10, các bạn học xung quanh bàn tán, Cảnh Trí bắt đầu cố gắng học tập vào năm lớp 9, bật ngược lại để vào Nhất Trung, leo thẳng chót bảng đến vị trí đứng đầu toàn trường.
Nói cách khác, anh đã mất gần hai năm, mấy trăm ngày đêm, chỉ để đứng trước mặt cô với một diện mạo mới.
Tang Miên nghẹn họng trong chốc lát, cô ngẩng đầu nhìn Cảnh Trí, dừng một lúc lâu, hỏi: “Anh cảm thấy có đáng không?”
Đến bây giờ, Tang Miên vẫn luôn cảm thấy Cảnh Trí không đủ thích cô.
Cô nghĩ chỉ có mình là người yêu thầm hèn mọn.
Nhưng trời cao đã chơi đùa với cô.
Hiện tại, cô bỗng nhiên bắt đầu nghi ngờ, mình có xứng đáng để Cảnh Trí làm như vậy không.
“Trình Cảnh Trí.” Cô lấy hết can đảm hỏi: “Rốt cuộc thì anh thích em cái gì?”
Chàng trai im lặng một lúc, nói: “Thuở niên thiếu, anh thích em xinh đẹp, thông minh.”
“Sau này, anh thích dáng vẻ em khi ở bên cạnh anh.” Anh nhìn thấy ánh mắt của cô, tiếp tục: “Em sẽ thẹn thùng, sẽ cười, sẽ ôm anh làm nũng...... Bây giờ, anh thích tất cả mọi thứ ở em, anh cũng chầm chậm bắt đầu thích bản thân khi ở bên em.”
“Tang Miên.” Anh cúi đầu, nhẹ đỡ lấy trán của cô, trầm giọng nói: “Em rất tốt.”
“Em xứng đáng với tất cả mọi thứ.”
Tâm tình phức tạp xông lên đầu, Tang Miên nhịn không được, cô khóc.
Cảnh Trí nâng mặt cô lên, chậm rãi lau nước mắt cho cô.
Sau đó.
Bọn họ ôm, hôn nhau như xung quanh không có ai.
Giống như cặp đôi dưới ánh đèn đường kia cách đây không lâu.
Bạn đang đọc truyện trên truyen35zz.com , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!