TRUYEN35.SHOP ĐỔI TÊN MIỀN MỜI BẠN TRUY CẬP TRUYEN35ZZ.COM ĐỂ ĐỌC TRUYỆN. XIN CẢM ƠN
ĐI TRONG SƯƠNG MÙ
Tác giả: Thương Nghiên
*
* *
Chương 80
Cùng là loài hoa cực kỳ xinh đẹp nhưng là hai hình thái sinh trưởng hoàn toàn khác nhau
Lâm Tái Xuyên biết cậu muốn nói gì. Những đứa trẻ không được cảnh sát tìm thấy nhiều khả năng đã chết trong quá trình giết hại lẫn nhau.
Hầu kết Lâm Tái Xuyên hơi chuyển động một chút. Anh không nói gì.
Tín Túc nói tiếp: "Sở Xương Lê lúc ở phòng thẩm vấn từng nói, để huấn luyện con thỏ, bọn họ đã đặc biệt tạo ra một khu vực săn bắn. Thợ săn có thể đi săn giết con thỏ. Con thỏ có thể bán đứng đồng bạn để tự bảo vệ mình. Liệu tầng hầm kia có phải là khu vực săn bắn được nhắc đến hay không? Nhưng ở khu vực săn bắn không có thợ săn mà chỉ có hai con mồi? Đáng tiếc là, cuối cùng, chỉ có một con mồi có thể sống sót. Cho nên, con mồi biến thành thợ săn. Đứa nhỏ yếu đuối bị bắt nạt biến thành đao phủ cầm đao giết người. Đây mới là phương pháp huấn luyện thật sự của bọn họ".
Nghe Tín Túc dùng giọng không hề dao động nói ra những lời kia, hiệu quả hóng mát tăng gấp bội. Chương Phỉ nổi da gà toàn thân, cảm giác cột sống phía sau cũng lạnh lẽo.
Nhất thời, trong xe không có ai dám tiếp lời Tín Túc. Đó thật sự giống như viết tiếp một câu chuyện xưa đáng sợ. Một lúc lâu sau mới nghe Lâm Tái Xuyên bình tĩnh nói một câu: "Khả năng mấy đứa trẻ chưa tìm được còn sống rất nhỏ. Cho dù quá trình có thế nào thì đều không thể có kết cục tốt hơn".
Nửa giờ sau, Lâm Tái Xuyên chở mọi người về đến Cục Công an thành phố.
Lâm Tái Xuyên đi vào tòa nhà đội điều tra hình sự, nhìn thấy Giang Bùi Di một mình đứng ngoài văn phòng, tay chống lên lan can, giữa hai ngón tay thon dài đang kẹp một điếu thuốc.
Anh cùng Tín Túc đi lên tầng ba, đến cửa văn phòng đội điều tra hình sự, Giang Bùi Di xoay người, liếc mắt nhìn bọn họ: "Về rồi à?"
Lâm Tái Xuyên tiến lên, ra sức ôm Giang Bùi Di một cái thật chặt, thấp giọng nói: "Cảm ơn các cậu đã đến hỗ trợ".
Nếu không có Giang Bùi Di, thực hiện kế hoạch này cần tìm được một cảnh sát có thể tin tưởng vô điều kiện, Sở Xương Lê tuyệt đối không quen biết, am hiểu ngụy trang và năng lực cá nhân mạnh mẽ. Ở Cục Công an thành phố, thậm chí Sở Công an tỉnh, trong thời gian ngắn, rất khó tìm được một người như vậy.
Giang Bùi Di xoay người, dựa lưng vào lan can, giọng trầm ngâm: "Tổ chức này thoạt nhìn có vẻ càng khó đối phó hơn mười năm trước rồi".
Lúc trước, Tống Đình Lan dùng biệt danh "Chim Ngói" nằm vùng Bò cạp Sa mạc, Giang Bùi Di cũng có hiểu biết nhất định về tổ chức tội phạm này.
"5 năm trước, Bò cạp Sa mạc hoàn toàn biến mất trong tầm nhìn của cảnh sát, ngủ đông một thời gian dài... Hiện giờ, chúng tôi cũng không rõ bọn họ ở trong bóng tối đã phát triển đến quy mô gì rồi".
Lâm Tái Xuyên hỏi: "Lâm Phỉ Thạch đâu?"
Giang Bùi Di nhìn vào văn phòng, giọng dịu đi, "Em ấy ở bên trong".
Lâm Phỉ Thạch cả người đều là kỹ năng xã giao. Sau khi từ kho hàng về, chỉ trong hai giờ ngắn ngủi, anh đã hòa làm một với các cảnh sát trong văn phòng, dung nhập vào bầu không khí công tác của mọi người nơi đây.
Lâm Phỉ Thạch nghe tiếng mở cửa, quay đầu: "Đội trưởng Lâm về rồi à?! Chúc mừng các anh hành động thuận lợi!"
Sau đó, anh lại nói: "Tôi cùng Bùi Di lần này đến đây có xin Sở Công an tỉnh cho nghỉ phép, có thể ở bên này ba hôm, hỗ trợ mọi người giải quyêt công tác thẩm vấn".
Lực lượng ở Cục Công an thành phố hiện tại thiếu nghiêm trọng. Mấy chục tên tội phạm đang chờ thẩm vấn. Giang Bùi Di và Lâm Phỉ Thạch có thể ở lại hỗ trợ đúng là mưa rào khi nắng hạn.
Lâm Tái Xuyên gật đầu, nhẹ giọng nói: "Cảm ơn."
"Đừng khách sáo!"
Lâm Phỉ Thạch vốn ngồi ở chỗ của Tín Túc, thấy cậu về, liền kéo thêm cái ghế ngồi xuống cạnh bàn làm việc của cậu. Hai người này ngồi cạnh nhau chính là cảnh đẹp ý vui nhưng phong cách hoàn toàn khác biệt.
Tín Túc là người "nam sinh nữ tướng", điển hình của người có khuôn mặt to bằng lòng bàn tay, nhỏ nhắn, xinh đẹp nhưng giữa chân mày lại mang vẻ tối tăm không thể xóa nhòa. Đẹp thì đẹp nhưng vừa nhìn liền thấy rõ là không dễ gần lắm.
Mà Lâm Phỉ Thạch là vẻ xinh đẹp rực rỡ nồng đậm. Trời sinh mặt mày lúc nào cũng như đang trêu ghẹo. Đôi mắt đào hoa giống như luôn mang theo ý cười, luôn tràn đầy ánh nắng tươi sáng.
Hai người cùng là loài hoa cực kỳ xinh đẹp nhưng là hai hình thái sinh trưởng hoàn toàn khác nhau. Một lớn lên rạng rỡ dưới ánh nắng ngập tràn. Một lại lớn lên trong bóng tối u ám.
Chương Phỉ vừa từ cửa đi vào liền nhìn hai người họ không chớp mắt, lập tức phát bệnh "mê trai". Cô thầm nghĩ quốc gia tùy tiện phân phối cảnh sát đẹp trai nào cho mình cũng được. Đáng tiếc, một người là hoa đã có chủ, người còn lại là đối tượng lãnh đạo trực tiếp của cô thầm mến, cùng việc cô là một phụ nữ đã kết hôn nên không thể có quan hệ gì. Cô dùng mắt thường chụp mấy tấm "tác phẩm hội họa thế giới" ngay trước mặt, sau đó mới đầy lưu luyến bắt đầu công tác thẩm vấn.
Bởi vì số lượng tội phạm bắt giữ lần này quá nhiều, Cục Công an thành phố cũng không có nhiều nơi bố trí bọn họ, chỉ có thể đưa bọn họ đến trại tạm giam, lần lượt tiến hành thẩm vấn theo từng nhóm một.
Chương Phỉ cùng một cảnh sát khác đi vào phòng khách, định nói chuyện với hơn hai mươi đứa trẻ kia. Lũ trẻ bị "nuôi dưỡng" nhiều năm trong các phòng giam khác nhau, chỉ có một chút nguồn sáng nhỏ yếu, hoàn cảnh áp lực nặng nề khó có thể tưởng tượng. Dù là cảnh sát giàu kinh nghiệm, làm công tác điều tra hình sự đã nhiều năm, nhìn thấy những đứa nhỏ đó, hai người đều thấy hơi ngạt thở. Mặc dù khó có thể thấy đồng cảm như bản thân cũng trải qua hoàn cảnh tương tự nhưng mọi người đều cảm nhận được nỗi đau khó có thể giải quyết. Bất kể hai người có nói gì cũng không được bọn trẻ đáp lại. Lời của bọn họ giống như đá chìm đáy biển. Hai cảnh sát nhìn đám nhỏ chất phác ít lời, không biết làm thế nào.
Công tác thẩm vấn bên Lâm Tái Xuyên lại có tiến bộ vượt bậc. Chỉ trong một buổi trưa, anh đã thu được lượng thông tin rất lớn. Một nghi phạm đã khai nhận là trùm sỏ của tổ chức và toàn bộ tội của tổ chức – giam giữ phi pháp, lừa bán trẻ em, cố ý giết người có tổ chức. Người này khác hẳn với các nghi phạm trước đây, đối với các câu hỏi của cảnh sát, gần như là hỏi gì đáp nấy, cũng thẳng thắn thừa nhận toàn bộ tội mà mình đã gây ra. Có điều, người này nói với giọng đầy lạnh lùng, tàn nhẫn, khiến người nghe giận sôi.
"Hừ, vì sao phải giam giữ mấy đứa nhóc đó? Đội trưởng Lâm, anh có biết một cỗ máy giết người hoàn mỹ như vậy có thể mang lại cho chúng tôi bao nhiêu lợi nhuận không? Khách hàng ngoài tỉnh mua một thành phẩm có bối cảnh sạch sẽ, không có tiền án tiền sự giá cao nhất có thể lên đến 3 triệu".
Người đàn ông kia nhún vai, giọng hiển nhiên, "Mà chúng tôi bồi dưỡng bọn chúng cũng không phải bỏ ra khoản chi nào. Cùng lắm là một đứa trẻ mồ côi bị biến mất trên thế gian không người phát hiện. Còn không bằng để chúng tôi lợi dụng khai thác giá trị của bọn chúng? Làm ăn ổn định có lãi mà không sợ lỗ, sao lại không làm?"
Người này đến tận bây giờ đều không hề thấy áy náy hay tự xét, hỏng hoàn toàn từ trong xương ra đến ngoài. Bất kể là tính người, đạo đức, pháp luật hay tính mạng của những người khác, trong mắt người này đều là những thứ không đáng nhắc tới. Có thể tác động đến quyết định của người này chỉ có lợi ích thuần túy.
Lâm Tái Xuyên giương mắt lạnh lùng nhìn đối phương: "Không phải bỏ ra khoản chi nào, đúng không? Bây giờ, anh sẽ phải trả giá".
Bạn đang đọc bộ truyện Đi Trong Sương Mù tại truyen35.shop
Bạn đang đọc truyện trên truyen35zz.com , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!
Bạn có thể tìm kiếm truyện với các từ khóa sau: Đi Trong Sương Mù, truyện Đi Trong Sương Mù , đọc truyện Đi Trong Sương Mù full , Đi Trong Sương Mù full , Đi Trong Sương Mù chương mới