TRUYEN35.SHOP ĐỔI TÊN MIỀN MỜI BẠN TRUY CẬP TRUYEN35ZZ.COM ĐỂ ĐỌC TRUYỆN. XIN CẢM ƠN
Trong tân phòng, xuân tình kiều diễm, sau khi trải qua loạt chuyện, nội tâm đôi tân phu thê dường như có hơi nóng vội, y phục không biết từ khi nào đã bị bởi bỏ.
Bắc Sách ưu nhã, An Cửu nhiệt tình, hai người như nước với lửa lại hoàn mỹ dung hợp với nhau...
Qua một hồi nhiệt tình như lửa, dưới lớp chăn, đôi phu thê ôm nhau mà ngủ, cả người An Cửu được Bắc Sách ôm trong lòng.
Cảm nhận da thịt ấm áp phía sau, gương mặt An Cửu vẫn đỏ bừng kiều diễm.
Bắc Sách này...!Ha ha...!Khi nãy...!Nàng cứ tưởng lần này bản thân sẽ ăn tươi nuốt sống y, nhưng không ngờ...
Dưới vẻ bề ngoài ưu nhã kia, Bắc Sách hôm nay lại cất giấu trái tim nóng rực, đúng là khiến nàng bất ngờ.
"Nguyện đắc nhất nhân tâm, bạch thủ bất tương li.
Đời này đừng hòng ai cướp nàng khỏi bên cạnh ta, cũng đừng hòng có kẻ nào chia cắt chúng ta." Bên tai An Cửu, Bắc Sách lẩm bẩm, giọng điệu trầm thấp không giấu được cuồng nhiệt trong lòng.
An Cửu kích động xoay người, vẫn cuộn tròn nằm trong lòng hắn.
Vừa ngẩng đầu liền đối diện với gương mặt hoàn mỹ không chê vào đâu được kia, nàng thưởng thức góc cạnh rõ ràng, mắt lập lòe: "Chàng nói là từ nay về sau chàng chỉ thuộc về một mình thiếp sao?"
Bắc Sách cảm nhận bàn tay nhỏ ấy khiến cằm y ngứa ngứa, bản thân lại chìm đắm bên trong: "Đương nhiên, ta chỉ thuộc về nàng, mà nàng cũng chỉ thuộc về ta!" Nói rồi, Bắc Sách ôm nàng càng chặt.
Tay An Cửu không an phận vuốt ve sống lưng hắn, tươi cười: "Vậy thiếp lời rồi!"
Đường đường là Bắc thế tử lại hoàn toàn thuộc về nàng, đây không phải là lời thì còn là gì?
Thậm chí là món lời lớn nữa!
"Nói không chừng người có lời là ta!" Bắc Sách nhìn An Cửu, đôi mắt sáng ngời như muốn nuốt con mồi trước mặt vào bụng.
An Cửu còn chưa hoàn hồn đã bị nam nhân kéo vào trận điên cuồng tiếp theo.
Trong tân phòng lần nữa tràn ngập tình nồng.
Không biết qua bao lâu, An Cửu đã không còn sức lực, xụi lơ nằm một chỗ thở hổn hển.
Mà Bắc Sách lại gối tay dưới đầu, nhìn nàng cười như không cười cứ như mãnh hổ ăn no, ánh mắt lộ rõ sự thỏa mãn.
Nhìn y, An Cửu không khỏi cảm thấy buồn cười.
Đột nhiên nàng nghĩ tới một chuyện, nhíu mày, một tay xốc chăn trên người Bắc Sách lên, lập tức thấy mặt y ửng đỏ.
An Cửu này...!Tuy hai người đã có quan hệ phu thê nhưng hành động này của nàng vẫn khiến hắn kinh ngạc, thậm chí là xấu hổ.
Thời điểm ánh mắt chạm cơ thể y, An Cửu cũng sửng sốt, hoàn mỹ vượt tưởng tượng, nhưng hiện tại lại không phải lúc thưởng thức, nàng nghiêng người, vòng sang sau lưng Bắc Sách, tay chạm vào chỗ kia trên lưng, xúc cảm này khiến Bắc Sách ngẩn ra, sắc mặt thay đổi.
An Cửu nhìn thứ trên lưng nam nhân, đó là một cái bớt màu đỏ tươi như đóa hoa nở rộ ở địa ngục, ở trên da thịt trắng nõn kia, An Cửu đưa tay chạm vào, không khác gì da thịt bình thường.
Nàng không khỏi nhớ lại cảnh ở suối nước nóng hôm đó, tâm trạng trầm xuống.
Hôm ấy, mạch máu trên người y như rễ cây muốn nổ tung chiếm cứ cơ thể y, mà trong mớ rễ cây đó, nàng vẫn còn ấn tượng với vài thứ, nhưng thời điểm ấy quá gấp gáp, nàng không thấy rõ được.
Thì ra là...!Một đóa hoa bỉ ngạn sao?
"Thứ này...!Là bớt à? Đẹp quá." An Cửu chạm vào, miệng lẩm bẩm, thưởng thức đóa bỉ ngạn trông tà mị yêu dị này lại có thể hút hồn người ta.
Đẹp? Bắc Sách giật mình, lòng thầm thở phào nhẹ nhõm, nhưng nghĩ kỹ lại, tất cả đều trong tình lý, An Cửu xưa nay không suy nghĩ theo lẽ thường, y cứ tưởng cái bớt sẽ làm nàng sợ, không ngờ...
Trong mắt của nàng, nó đẹp sao?
Bắc Sách mỉm cười.
"Độc kia..." Tiếng của An Cửu lần nữa vang lên phía sau Bắc Sách.
Nghe đến hai chữ này, Bắc Sách sững sờ, bầu không khí như lập tức đọng lại.
Nhớ lại chuyện xảy ra ở suối nước nóng hôm đó, dù là Bắc Sách cũng hoảng loạn, y là người biết rõ nhất thời điểm độc tính phát tác bản thân dữ tợn khủng bố cỡ nào, khi nhỏ thậm chí có nha hoàn hầu hạ sống sờ sờ bị hù chết, cho nên...
Từ đó, Huy Âm Điện của y không cho phép người ngoài tùy tiện ra vào, y sợ bị người ta nhìn thấy dáng vẻ dữ tợn ấy.
Bởi vậy, sau khi bị An Cửu nhìn thấy, y vẫn luôn trốn tránh, y không nói rõ cảm xúc trong tìm mình là gì, y lo An Cửu bị dọa sợ, lo An Cửu ghét bỏ, lo hơn là bại lộ bộ mặt như vậy trước mặt nàng nàng sẽ xa cách, mọi điều tốt đẹp đều sẽ cách xa y.
Tuy biết An Cửu và y thành thân thì có nghĩa An Cửu không để ý, nhưng bây giờ nhắc lại, y vẫn không biết nên làm thế nào.
Bắc Sách không khỏi cảm thấy chua xót.
Đời này sợ rằng chỉ có ở trước mặt An Cửu y mới hoang mang như vậy.
Bắc Sách thầm thở dài, nhưng ngay lúc này, y lại cảm nhận một đôi tay từ phía sau ôm lấy cơ thể.
Bắc Sách ngẩn ra, còn chưa kịp có phản ứng đã nghe giọng của An Cửu truyền đến.
"Sau này khi độc tính phát tác, hãy để thiếp ở bên cạnh chàng!"
Bắc lão vương gia nói đọc này đã có từ nhỏ rồi sao?
Hơn hai mươi năm qua Bắc Sách đều trải qua như thế?
Càng nghĩ, An Cửu càng đau đớn, rốt cuộc là kẻ nào nhẫn tâm như vậy, ngay cả một hài tử cũng hạ độc thủ?
An Cửu tức giận, nếu biết kẻ đó là ai, nàng chắc chắn sẽ cho người đó thiên đao vạn quả, chết không chỗ chôn!
Bắc Sách nắm lấy bàn tay đặt bên hông mình, ý cười càng đậm: "Đừng lo lắng, nhiều năm như vậy ta đã quen rồi!"
Bắc Sách đương nhiên biết An Cửu đau lòng cho mình!
Y nắm tay An Cửu thêm chặt.
"Nhưng sau này chàng có thiếp, chúng ta cùng nghĩ cách..." An Cửu tựa vào lưng y.
Sao lại quen với nỗi đau này chứ?
Ngày thường ở trước mặt người ngoài, y ưu nhã vô trần, thân phận tôn quý, ngay cả Hoàng Thượng cũng kiêng kị ba phần, là người thừa kế của Bắc Vương phủ được định sẵn, nhưng có ai biết những thống khổ và trắc trở y không muốn người ngoài biết?
Nàng đã bảo Lẫm Phong kêu người của Xích Minh tìm kiếm danh y, hi vọng có thể giải được độc trên người y.
Nhớ tới điều kiện Lẫm Phong đưa ra, An Cửu nhíu mày, cho dù bảo nàng trả giá thì sao?
Vì Bắc Sách, vì trượng phu của nàng, điều đó đáng giá!
Đêm sâu, trong tân phòng, đôi phu thê ôm nhau, trái tim kề sát, không biết thiếp đi khi nào.
Hôm sau vừa tỉnh lại, An Cửu liền nhìn thấy gương mặt tuấn mỹ kia, ánh mắt sủng nịch ấy đang nhìn mình chằm chằm.
Nàng nở nụ cười, chui vào lòng y.
Dường như không ngờ An Cửu lại có hành động này, Bắc Sách cười khổ: "Qua buổi trưa rồi!"
An Cửu giật mình, qua buổi trưa rồi?
"Thì sao chứ?" An Cửu không để bụng.
Nàng bỗng phát hiện thì ra bản thân lại mê luyến cái ôm của Bắc Sách, ở đây, nàng có thể tìm được ấm áp, không cần phải nghĩ nhiều, chỉ cần ở trong lòng ngực này, cho dù im lặng nghỉ ngơi cả ngày nàng cũng thấy hạnh phúc.
"Giờ này mọi người đã tỉnh, hôm nay cô dâu phải kính trà, gia gia cũng có mặt, nếu chúng ta ra ngoài chậm, ai cũng biết tối qua..."
"Ai cũng biết tối qua là đêm động phòng hoa chúc của chúng ta, mọi người sẽ hiểu, không phải à?" Nói rồi, nàng tiếp tục ăn vạ trong lòng Bắc Sách.
Bắc Sách dở khóc dở cười, tính tình này...!Bắc Sách lắc đầu, vốn dĩ y cũng không để bụng ánh mắt của những người đó, An Cửu nói không sai, mọi người đều biết tối qua là đêm tân hôn của họ, đương nhiên sẽ hiểu.
Bắc Sách ôm An Cửu, lặng lẽ hưởng thụ khoảnh khắc tuyệt vời này.
Một canh giờ sau An Cửu và Bắc Sách ra ngoài, vừa mở cửa liền thấy một đám người do Hồng Linh, Nam Minh và Xích Phong dẫn đầu, còn có...!Chu Cẩm!
Chu Cẩm? Hắn không phải người hầu của Bắc Vương phủ, sao lại...
Trong đầu An Cửu lóe lên một nghi vấn, nhưng không truy cứu nhiều.
"Thế tử phi, người để bọn ta chờ lâu quá đấy!" Chu Cẩm là người đầu tiên lên tiếng, đôi mắt giảo hoạt để lộ ý cười như không cười, không giấu được sự bỡn cợt.
Hắn coi như đã nhìn ra bản lĩnh của An Cửu này, thường ngày thế tử chẳng thèm liếc nhìn nữ tử ngào, còn có thói quen dậy sớm, nhưng hôm nay...!Đêm động phòng hoa chúc tối qua chỉ sợ là một hồi chiến đấu mãnh liệt!
Đúng là quân vương không tảo triều!
An Cửu trừng mắt nhìn Chu Cẩm: "Chờ đến khi Cẩm công tử thành thân, cho ta mượn tân nương của ngươi nói chuyện được? Như vậy Cẩm công tử sẽ không để người khác chờ nữa."
Chu Cẩm giật mình, vốn là người gây chuyện thế mà lại không thể phản bác, chỉ đành an phận đứng đó.
Bắc Sách đứng bên cạnh, sủng nịch trong mắt càng đậm.
An Cửu thoáng nhìn đám người trước mặt, lại nhìn Bắc Sách: "Sao thế?"
"Quy củ của vương phủ, ta là thế tử, nàng là thế tử phi, hạ nhân trong phủ đều phải ra mắt thế tử phi, đây đều là hạ nhân làm việc trong Huy Âm Điện." Bắc Sách nắm tay An Cửu, nói.
An Cửu nhíu mày, Bắc Vương phủ còn có quy định này?
Đúng là làm nàng giật mình.
Người hầu ở đây do Xích Phong và Chu Cẩm dẫn đầu đồng loạt quỳ xuống, cao giọng hô to: "Chúc mừng thế tử, chúc mừng thế tử phi, chúc thế tử và thế tử phi bạch đầu giai lão, sớm sinh quý tử!"
Bạch đầu giai lão, sớm sinh quý tử?
Không tệ, hạ nhân của Bắc Vương phủ đúng là biết nói chuyện!
Không, khoan đã...!An Cửu ngẩn ra, sắc mặt thay đổi: "Chàng nói...!Hạ nhân trong phủ đều phải rả mắt thế tử phi, ý chàng là...!Những người kia đều đang chờ gặp thiếp? Giống như vậy?"
Bắc Sách chỉ cười cười, An Cửu nhìn phản ứng của y, hiểu ý, mặt lập tức trắng bệch.
"Vậy...!Sao chàng không gọi thiếp dậy sớm?" An Cửu giận tới dậm chân, vừa xấu hổ vừa bực bội.
Trời ạ, sắp chiều rồi nàng và Bắc Sách mới dậy, chẳng phải cho mọi người biết tối qua chuyện gì sao?
Bắc Sách cười hỏi: "Không phải nàng bảo mọi người đều biết tối qua là đêm động phòng hoa chúc của chúng ta, đương nhiên sẽ hiểu à?"
"Nhưng..." An Cửu nghẹn tới đỏ mặt, thì đúng là vậy, nhưng biết là một chuyện, nhưng dù sao cũng không được tự nhiên không phải sao?
"Đi thôi, chúng ta tới đại sảnh!" Không đợi An Cửu hoàn hồn, Bắc Sách đã kéo An Cửu rời khỏi Huy Âm Điện.
Thấy hai người ra ngoài, hạ nhân hai bên đường lập tức quỳ xuống.
"Chúc mừng thế tử, chúc mừng thế tử phi, chúc mừng thế tử và thế tử phi bạch đầu giai lão, sớm sinh quý tử!" Gần mười người quỳ xuống, cùng nói.
An Cửu sững sờ nhìn đám hạ nhân, những người này...!Bắc Vương phủ nhiều hạ nhân vậy à?
Còn nữa...!Nếu cứ như vậy...!Khóe miệng An Cửu giật giật, tuy nàng mặc kệ ánh mắt người đời, nhưng từ đây đến đại sảnh phải nhận sự quỳ lạy của mọi người thì có hơi khiến người ta không nhịn được mà nuốt nước miếng.
"Bắc Sách..." An Cửu nhìn Bắc Sách, muốn xin giúp đỡ.
Bắc Sách cảm thấy buồn cười, giờ phút này, nàng không giống chiến hữu kề vai sát chiến với y, càng không giống người đối mặt với Thái Tử không hề sợ hãi, chỉ là một tiểu nữ nhân.
Mà dáng vẻ này hình như càng khiến y muốn bảo vệ nàng, sủng nàng trong lòng bàn tay.
Bắc Sách khẽ cười, ôm lấy An Cửu, bay lên trời.
Nháy mắt tiếp theo, An Cửu đã được Bắc Sách mang lên nóc nhà, biến mất trước mắt mọi người.
...
Bắc Sách đưa An Cửu đi về phía đại sảnh, An Cửu nhìn dòng người uốn lượt từ Huy Âm Điện dọc theo đường bên dưới, không khỏi giật mình, khí thế của Bắc Vương phủ này đúng là không thua gì hoàng cung.
Còn đang suy nghĩ, An Cửu đã đáp xuống đất, hoàn hồn lại mới phát hiện thì ra đã tới đại sảnh.
Ngoài đại sảnh, thấy An Cửu và Bắc Sách, bọn hạ nhân lập tức quỳ xuống hành đại lễ.
Bên trong nghe thấy động tĩnh, mỗi người có một sắc mặt khác nhau.
An Cửu và Bắc Sách nắm tay nhau đi vào, ánh mắt đầu tiên hướng về phía Bắc lão vương gia ngồi trên chủ vị.
Bạn đang đọc bộ truyện Đích Phi Sách tại truyen35.shop
Bạn đang đọc truyện trên truyen35zz.com , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!
Bạn có thể tìm kiếm truyện với các từ khóa sau: Đích Phi Sách, truyện Đích Phi Sách , đọc truyện Đích Phi Sách full , Đích Phi Sách full , Đích Phi Sách chương mới