TRUYEN35.SHOP ĐỔI TÊN MIỀN MỜI BẠN TRUY CẬP TRUYEN35ZZ.COM ĐỂ ĐỌC TRUYỆN. XIN CẢM ƠN
Rắn đầy đất khiến người nhìn phải tê dại da đầu.
Đột nhiên ở bên ngoài, trong tiếng đàn tiếng sáo, có một tiếng sáo nhã nhặn lặng lẽ truyền đến.
Rắn dưới đất như bị quấy nhiễu, lập tức tấn công Thượng Quan Liên.
Biến cố đến quá bất ngờ khiến Thượng Quan Liên không kịp phòng bị, theo bản năng dùng tay chắn, nhưng chính vì thế mà đưa cánh tay mình vào miệng rắn.
"A!" Thượng Quan Liên hét lên, nàng ta khi nãy còn rất bình tĩnh bây giờ đã nổi giận.
"Tích cô nương..." Vừa thấy tình hình như vậy, Phi Ngọc vội chạy tới, hoảng loạn kêu to, "Người đâu, mau mời đại phu!"
Tiến lên mới thấy trên cánh tay Thượng Quan Liên có một dấu răng, máu đen bên trên khiến người nhìn thấy rợn gai óc.
Người bên ngoài nghe thấy động tĩnh liền mở cửa, vừa thấy tình hình bên trong, không ai dám tiến lên, mãi đến khi nghe Phi Ngọc thúc giục, bọn họ mới bạo gan chạy vào dìu Thượng Quan Liên bị rắn cắn tránh đi.
Nhất thời, cả Khuynh Thành Lâu trở nên hỗn loạn, khách khứa chạy tán loạn khắp nơi, các cô nương trong lâu cũng sợ tới mức đóng cửa lại.
Khi đại phu tới, Thượng Quan Liên đã ngất đi vì độc tính của rắn.
Lúc này, không ai chú ý trong một nhã gian ở lầu hai có một người mặc đồ nam tử, nhưng từ ánh mắt lại có thể nhìn ra đây là vẻ tiếu lệ thuộc về nữ tử.
Người nọ không phải ai khác, chính là An Cửu.
Từ hôm nhận lễ vật của Thượng Quan Liên, nàng luôn sai người tìm kiếm tung tích của nàng ta, cũng mất công nàng ta tặng hạ lễ, bằng không nhóm Lẫm Phong đã không có cơ hội chú ý dấu vết từ hạ lễ để lại, nhanh như vậy mà tìm được ra Thượng Quan Liên.
Khuynh Thành Lâu, Thượng Quan Liên thế mà trốn trong Khuynh Thành Lâu sao?
"Tiểu thư người xem, người kia bị đưa ra, hình như bị rắn cắn rồi!" Hồng Linh cũng mặc nam trang đứng cạnh An Cửu thông qua nhã gian nhìn thấy Thượng Quan Liên.
Từ hôm bị dọa sợ đó, nàng luôn canh cánh trong lòng kẻ đầu sỏ gây tội, hôm nay hay rồi, không chỉ biết kẻ đưa bò cạp tới là Thượng Quan Liên, tiểu thư còn đáp lẽ nàng ta, đúng là sảng khoái!
Hừ, dám đưa thứ đó vào vương phủ, bị như hôm nay nàng ta đáng đời!
An Cửu đứng từ xa nhìn Thượng Quan Liên được vây quanh, khẽ cười.
Theo tin tức Lẫm Phong điều tra, chủ nhân của Khuynh Thành Lâu này là một nữ tử tên Phi Ngọc, nhưng e rằng Thượng Quan Liên mới là chủ nhân đứng sau Khuynh Thành Lâu!
Nhớ lại dáng vẻ dịu dàng hiền huệ dường như vô hại của Thượng Quan trắc phi, An Cửu nhíu mày, Thượng Quan Liên đúng là khiến nàng bất ngờ.
Chủ nhân của Khuynh Thành Lâu sao? Vậy người đứng sau nàng ta...
Càng nghĩ, An Cửu càng có hứng thú với Thượng Quan Liên.
An Cửu dời mắt đi, vô tình bắt gặp một bóng hình khiến nàng ngẩn ra.
"Lam Nguyệt..." An Cửu lẩm bẩm.
Sao nàng ấy lại ở đây?
Từ khi nàng đoạt lại An Dương vương phủ từ tay Diệp Hi, người của quốc công phủ ngày xưa tứ tán, Lam Nguyệt cũng ra đi, nhưng tại sao lại lưu lạc thanh lâu?
Hơn nữa còn là Khuynh Thành Lâu?
Đây là trùng hợp sao?
Nghe An Cửu nhắc tới cái tên Lam Nguyệt, Hồng Linh cũng theo ánh mắt nàng tìm được thân ảnh đó: "Tiểu thư, người kia...!Sao Lam Nguyệt tiểu thư lại ở đây?"
Ở thanh lâu không có nữ tử nào đàng hoàng, nhưng Lam Nguyệt...!Chẳng lẽ có người ép buộc?
"Tiểu thư, biểu tiểu thư...!Chúng ta có nên..." Hồng Linh cau mày.
Nhưng nàng ấy còn chưa dứt lời, An Cửu đã cắt ngang: "Ngày xưa Lam Nguyệt từng cứu ta, nhưng ta đã trả nàng ấy một mạng, giữa ta và nàng ấy sớm đã không còn thiếu nợ nhau.
Còn về vấn đề có giúp nàng ấy hay không...!Ai biết nàng ấy rốt cuộc có cần giúp hay không?"
Lời An Cửu nói tuy vô tình nhưng lại rất có lý, ngay cả lý do Lam Nguyệt xuất hiện ở đây còn chưa biết đã tùy tiện muốn cứu người, nếu người ta cam nguyện ở đây, bây giờ ra tay giúp đỡ chẳng phải sẽ thành trò cười à?
Hồng Linh thầm cân nhắc, lúc này mới phát hiện bản thân quá xúc động.
Lại nhìn về phía Lam Nguyệt vừa xuất hiện, ở đó đã không còn thân ảnh nàng ấy.
Mà hiện tại, đại phu đã xử lý vết thương cho Thượng Quan Liên xong, Thượng Quan Liên cũng đã tỉnh, sau khi tỉnh lại, phản ứng của Thượng Quan Liên là nhìn bốn phía như tìm kiếm gì đó.
Nhất định An Cửu đang ở đây, nói không chừng đang ở đâu đó nhìn nàng ta!
Thượng Quan Liên lúc này còn hoảng loạn hơn khi nãy, nàng ta vốn tưởng An Cửu đưa rắn tới chỉ để dọa nàng ta, nhưng không ngờ những con rắn đó còn bị người ta khống chế!
Không cần nghĩ nàng cũng biết người điều khiển rắn là ai, An Cửu, khẳng định là An Cửu!
Nàng không chỉ muốn dọa nàng ta, còn muốn giáo huấn nàng ta một trận!
An Cửu này quả nhiên là người khó đối phó.
Hít sâu một hơi, Thượng Quan Liên nhắm mắt lại như đang cảm nhận gì đó.
Ồn ào xung quanh lập tức biến mất, nàng ta đang cảm nhận trong sự ồn ào này có một ánh mắt đang nhìn mình, ánh mắt đó chắc là đang rất đắc ý, thống khoái.
Thình lình, Thượng Quan Liên mở mắt nhìn về một hướng, quả nhiên thấy bên cửa sổ, một người mặc nam trang đứng ở đó, mà gương mặt kia chính là An Cửu.
Biết mình phát hiện ra nàng, An Cửu không hề kiêng dè, cho dù từ rất xa, nàng ta cũng mơ hồ nhìn thấy nụ cười đắc ý trên gương mặt nàng, cứ như đang nói trò chơi mèo vờn chuột giữa họ, An Cửu thắng.
Chuột sao có thể thoát khỏi móng vuốt của mèo?
Thượng Quan Liên ngẩn ra, đau đớn trên tay như đang nhắc nhở nàng ta bại dưới tay An Cửu.
Nàng ta lệnh Phi Ngọc đỡ mình dậy, mắt vẫn nhìn chằm chằm về hướng An Cửu.
Trò chơi này An Cửu thắng rồi sao?
Mèo tuy có móng vuốt lợi hại, nhưng chuột cũng rất giảo hoạt, chưa đến cuối cùng, ai mà biết được trong bọn họ ai mới là người thắng được đối phương?
Chẳng qua là tạm thời ăn được một ván mà thôi!
Thượng Quan Liên cười lạnh, có điều có đối thủ như An Cửu, nàng ta vô cùng hưng phấn.
Hai nữ nhân đối diện nhau như ở cửa chợ phía đông, có điều dường như ánh mắt của họ đã sắc bén hơn nhiều.
Không biết khi nào, An Cửu đã cùng Hồng Linh và Nam Minh rời khỏi Khuynh Thành Lâu, sau một hồi hỗn loạn, Khuynh Thành Lâu dần bình tĩnh lại, khách khứa sớm đã tan, cô nương trong lâu cũng ai về phòng nấy, nhưng qua một trận khi nãy, lúc này không ai có thể vào giấc.
Trong phòng, Phi Ngọc canh giữ bên cạnh Thượng Quan Liên.
Trầm mặc một hồi, nàng ta vẫn không kiềm chế được mà nói: "Tích cô nương, An Cửu kia không phải đèn cạn dầu, hiện giờ ả đã biết chỗ của người, chỉ sợ..."
"Sợ cái gì? An Cửu muốn đấu với ta, chẳng lẽ Thượng Quan Liên ta sợ nàng? Phía sau nàng có Xích Minh, có Bắc vương phủ, nhưng phía sau Khuynh Thành Lâu chúng ta cũng có Tễ Nguyệt Các không phải à?"
"Tích cô nương, chúng ta và An Cửu...!Bắt buộc phải đối đầu nhau sao? An Cửu kia chúng ta không chọc vào được, tốt nhất là đừng chọc!"
"Không chọc vào được?" Thượng Quan Liên nhìn chằm chằm vết thương trên tay mình, trầm giọng.
Phi Ngọc lặng lẽ quan sát Thượng Quan Liên, thường ngày nàng ta bình tĩnh trấn định, vô cùng lý trí, nhưng hôm nay nàng ta rõ ràng hành động theo cảm tính quá nhiều, dù biết đối địch với An Cửu không phải hành động sáng suốt, hôm nay bị rắn cắn cũng coi như là đòn giáo huấn nhưng tại sao nàng ta vẫn chấp mê bất ngộ?
Nghĩ đến một chuyện, Phi Ngọc nói: "Tích cô nương, người đừng quên mệnh lệnh của chủ tử, đối đầu với An Cửu e rằng chủ tử sẽ không cho phép."
Nghe tới hai chữ "chủ tử", kiên định và oán hận trong mắt Thượng Quan Liên dần tan đi: "Chủ tử cũng không ra lệnh không thể đối địch với An Cửu..." Thấy Phi Ngọc còn muốn khuyên, Thượng Quan Liên phất tay, "Được rồi, ngươi lui xuống đi, tự ta có chừng mực."
Phi Ngọc thấy không khuyên được Thượng Quan Liên, thở dài, lòng thầm nghĩ Tích cô nương dù có ân oán cá nhân gì với An Cửu thì cũng đừng rước họa vào thân, hủy hoại Khuynh Thành Lâu, hủy hoại Tễ Nguyệt Các mới đúng.
Cũng mong chủ tử sẽ không trách tội Tích cô nương.
Phi Ngọc lui xuống.
Trong phòng, Thượng Quan Liên nhắm mắt lại, hình ảnh An Cửu nhếch mép cười không thể vứt khỏi đầu.
Nàng ta giằng co với An Cửu nhưng nàng ta lại không biết An Cửu không chỉ có chiêu này, nàng vẫn còn mục đích khác.
Đêm khuya, một chiếc xe ngựa chạy trên đường trong kinh thành.
Trên xe ngựa, nghĩ tới chuyện vừa rồi, Hồng Linh khó nén hưng phấn, nói năng không ngừng.
"Khoan đã!" An Cửu đột nhiên lên tiếng.
Hồng Linh lập tức ngậm miệng, nghi hoặc nhìn An Cửu, cẩn thận gọi: "Tiểu thư..."
Biểu cảm của tiểu thư lúc này sâu không lường được, nhưng ở bên cạnh tiểu thư lâu rồi, mỗi lần thế này, trong đầu tiểu thư chắc chắn đang có chủ ý gì đó.
Hồng Linh nhìn An Cử, chờ nàng phân phó.
An Cửu trầm mặc nửa ngày, bỗng khẽ cười, nói với Nam Minh đánh xe bên ngoài: "Nếu muốn một kẻ bại lộ nhiều hơn, Lẫm Phong sẽ làm thế nào?"
Nam Minh sững sờ.
Lẫm thiếu chủ sao?
"Ngài ấy sẽ dồn ép từng bước, mãi đến khi kẻ đó không còn đường lui." Nam Minh đáp.
Với tác phong của Lẫm Phong chắc chắn sẽ dồn ép đối phương vào sợ hãi mọi lúc, phải chạy trốn khắp nơi, cuối cùng chạy tới nơi mình cảm thấy an toàn nhất, mà Bắc Sách...!Nếu là Bắc Sách, y sẽ làm thế nào?
An Cửu nghĩ tới vẻ phúc hắc trong đôi mắt bình tĩnh của y, khẽ cười, lần nữa lên tiếng, ánh mắt trở nên tà ác ngay cả Hồng Linh nhìn cũng thấy rét run.
Tiểu thư định làm gì?
"Khuynh Thành Lâu hôm nay đúng là náo nhiệt, nếu có thêm mồi lửa..."
An Cửu nói tới đây, không chỉ Hồng Linh ngồi trong xe ngựa cẩn thận nghe, ngay cả Nam Minh đang lái xe sắc mặt cũng cứng đờ, ngay lập tức hiểu ý nàng.
Mồi lửa? Ý của tiểu thư là phóng hỏa đốt Khuynh Thành Lâu sao?
Sắc mặt Hồng Linh trắng bệch, dùng một mồi lửa đốt Khuynh Thành Lâu, chẳng phải sẽ đốt sạch tất cả ư?
Việc này có hơi...!Tàn nhẫn!
Hồng Linh nghĩ gì đều viết hết lên mặt, An Cửu nhìn ra băn khoăn của nàng ấy, giơ tay gõ nhẹ trán nàng ấy một cái, trừng mắt, lạnh giọng: "Tưởng tiểu thư nhà ngươi là nữ ma đầu giết người không chớp mắt à? Những tính mạng vô tội đó, ta không lấy!"
Hồng Linh xấu hổ: "Đương nhiên tiểu thư không phải."
"Không hại tới mạng người, ta chỉ cần Khuynh Thành Lâu hóa thành tro tàn, tan thành mây khói."
Không có Khuynh Thành Lâu, Thượng Quan Liên sẽ để lộ điều gì?
Nghĩ đến kẻ đứng sau Thượng Quan Liên, An Cửu híp mắt, nàng không để Thượng Quan Liên trong mắt, người nàng muốn là kẻ đứng sau nàng ta, An Cửu nàng nhất định phải lôi kẻ đó ra ngoài ánh sáng!
Nam Minh hiểu ý An Cửu, thay Hồng Linh ra lái xe, thân ảnh biến mất trong bóng tối.
Kinh thành đã chìm trong an tĩnh, con đường nơi Khuynh Thành Lâu vẫn vô cùng náo nhiệt.
Đột nhiên, ầm ĩ không biết từ đâu truyền tới.
"Cháy, cháy rồi..."
Người còn đang mua vui nghe tiếng la, thậm chí không kịp nhìn xem đã xảy ra chuyện gì, phản ứng đầu tiên là bỏ trốn.
Cháy? Ai cũng biết lửa lợi hại thế nào, nếu còn chần chừ, chỉ sợ sẽ chết trong hương ôn nhu này!
Chớp mắt đã có rất nhiều người chạy ta, tìm mồi lửa một hồi mới thấy ở hậu viện Khuynh Thành Lâu có ánh lửa ngập trời.
Phi Ngọc vội dìu Thượng Quan Liên chạy ra ngoài, nhìn Khuynh Thành Lâu bị lửa vây quanh, Phi Ngọc luống cuống: "Sao lại...!Sao lại cháy? Bây giờ...!Bây giờ phải làm sao đây? Khuynh Thành Lâu...!Khuynh Thành Lâu trước giờ rất cẩn thận phòng cháy, bao nhiêu năm chưa từng xảy ra chuyện, nhưng cố tình là hôm nay..."
Thượng Quan Liên nhíu mày.
Cố tình là hôm nay...
A, đúng là trùng hợp, An Cửu tới rồi đi, còn ngọn lửa này đột nhiên bốc cháy, chỉ cần nghĩ một chút là phát hiện điểm kỳ quặc bên trong.
An Cửu, lửa lớn này chắc chắn có liên quan tới An Cửu, nhưng tại sao nàng lại muốn đốt Khuynh Thành Lâu?
Nếu vì lần trước nàng ta đưa bò cạp tới khiêu khích, vậy hôm nay rắn độc nàng đưa tới đã cắn nàng ta bị thương, trả thù như thế đã đủ rồi không phải sao?
An Cửu tuy khó đối phó nhưng cũng là người có chừng mực, mà lửa lớn hôm nay nếu thật sự do An Cửu ra tay, vậy mục đích của nàng là gì?
Thiêu chết nàng ta?
Trực giác nói rằng đây không phải mục đích của An Cửu!
Lửa lớn trước mắt càng cháy càng lớn, người muốn dập lửa nhìn Khuynh Thành Lâu lúc này cũng từ bỏ ý định, may mà Khuynh Thành Lâu là một tòa viện độc lập, hiện tại cho dù bị lửa lớn bao phủ, ánh lửa chiếu sáng một vùng trời nhưng cũng không đến mức liên lụy xung quanh.
Người vừa chạy ra đã tan, lửa vẫn hừng hực, Thượng Quan Liên và Phi Ngọc nhìn Khuynh Thành Lâu, sắc mặt mỗi người khác nhau.
"Thương vong thế nào?" Thượng Quan Liên lạnh lùng hỏi.
Phi Ngọc nhìn một vòng, sau đó gọi hạ nhân của Khuynh Thành Lâu tới dò hỏi rồi trả lời Thượng Quan Liên: "Mọi người đều ở đây!"
Mọi người đều ở đây?
Nghĩa là không có thương vong?
Nói cách khác là không có thương vong?
Ha ha, lửa lớn như vậy lại không có thương vong, nghe thôi cũng không thể tưởng tượng được.
Thượng Quan Liên nhìn các cô nương chật vật đứng ngoài đường, theo bản năng nhíu mày.
Hỏa hoạn kỳ lạ này khiến nàng ta bất an.
Nhưng rốt cuộc bất an ở đâu nàng ta lại không nói được.
"Tích cô nương, bây giờ chúng ta phải làm sao đây?" Phi Ngọc thử hỏi.
Khuynh Thành Lâu bị thiêu, cho dù dập được lửa thì cũng chỉ còn lại đống phế tích, đừng nói là tiếp tục kinh doanh, cho dù là cho người ở cũng không được.
Trước mắt phải tìm chỗ ở cho các cô nương mới được.
Thượng Quan Liên trầm giọng: "Ở thành Tây có một tòa nhà, tạm thời sắp xếp cho các cô nương ở đó đi!"
Còn về lửa lớn hôm nay...!Thượng Quan Liên nắm chặt hai tay, nếu thật sự do An Cửu làm, vậy ân oán giữa họ ngày càng lớn.
Vô tình nhìn thoáng qua thân ảnh màu lam, Thượng Quan Liên nhíu mày: "Sắp xếp Lam Nguyệt cho tốt, thậm chí là quan trọng hơn cả ta, hiểu chưa?"
Phi Ngọc kinh ngạc, lập tức lĩnh mệnh: "Vâng, Phi Ngọc biết rồi."
Thượng Quan Liên hít sâu một hơi, hiện tại nàng ta không biết tuy bản thân có dự cảm chẳng lành với mục đích của An Cửu, nhưng vẫn không ý thức được việc nàng ta an bài mọi người ở tòa nhà thành Tây đã đúng như ý An Cửu.
Ở Bắc vương phủ, An Cửu vừa vào cửa liền thấy gia đinh trực đêm nhìn về một hướng, trong ánh mắt như hoảng sợ lại như tò mò.
An Cửu nhìn ánh lửa kia, nâng bước đi về hướng Huy Âm Điện.
Cả Huy Âm Điện vô cùng an tĩnh, An Cửu vào Lưu Li Hiên, nét âm trầm quỷ quyết trên mặt đã được gạt đi, thay vào đó là nụ cười xán lạn.
Nàng tìm Bắc Sách, nhưng tìm mỗi một góc đều không thấy y.
An Cửu ngẩn ra, đột nhiên ý thức được vấn đề, nụ cười trên gương mặt cứng đờ, vội rời khỏi Lưu Li Hiên.
"Tiểu thư..." Hồng Linh chờ bên ngoài thấy An Cửu vội vàng, theo bản năng muốn đi theo thì nghe An Cửu nói.
"Đứng lại, không được đi theo!"
Giọng nói ấy truyền tới, nhưng An Cửu sớm đã không thấy đâu.
An Cửu vội tìm theo hành lang gấp khúc trong trí nhớ, mở cửa, trong đêm đen, sương khói lượn lờ quanh suối nước nóng yên tĩnh.
"Bắc Sách..." An Cửu gọi.
Nàng không muốn thấy Bắc Sách ở đây, nhưng trực giác mách bảo Bắc Sách chắc chắn ở nơi này.
Sau lần đó bắt gặp bí mật của Bắc Sách, nàng luôn lo đến đợt tra tấn tiếp theo, chỉ nghĩ đến thời điểm độc tính phát tác mang đến cho Bắc Sách thống khổ thế nào, lòng An Cửu lại đau nhói.
Không chờ đáp án, An Cửu cởi bỏ xiêm y trên người, nhảy vào suối nước nóng.
Bạn đang đọc bộ truyện Đích Phi Sách tại truyen35.shop
Bạn đang đọc truyện trên truyen35zz.com , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!
Bạn có thể tìm kiếm truyện với các từ khóa sau: Đích Phi Sách, truyện Đích Phi Sách , đọc truyện Đích Phi Sách full , Đích Phi Sách full , Đích Phi Sách chương mới