TRUYEN35.SHOP ĐỔI TÊN MIỀN MỜI BẠN TRUY CẬP TRUYEN35ZZ.COM ĐỂ ĐỌC TRUYỆN. XIN CẢM ƠN
Diệp Trình và Lục Minh Viễn ban ngày đi xin tiền, đói bụng thì lấy tiền xin được mua đồ ăn, chạng vạng ra bờ sông tắm rửa, buổi tối tùy tiện tìm một chỗ nào đó ngủ lại.
Tuy không thiếu ăn thiếu mặc, nhưng không hiểu sao, đi một thời gian, hai đứa đều muốn trở về nhà.
"Cậu nói thử xem bác Tiền liệu đã về chưa?" Diệp Trình và Lục Minh Viễn ngồi dưới chân tường tránh nắng, ánh mặt trời ngày hè nóng rực đến váng đầu hoa mắt, hai đứa đã mấy ngày liền không tắm rửa tử tế, khắp người đều cảm thấy thực khó chịu.
"Không biết." Lục Minh Viễn cầm trên tay một mẩu đá vẽ loạn trên mặt đất.
"Chúng ta thử về ngó xem sao đi?" Diệp Trình lại hỏi.
"Nếu bị bắt thì sao?" Lục Minh Viễn rõ ràng vẫn còn sợ hãi.
"Tui cũng không biết." Hai đứa đều có chút uể oải.
Tuy cả hai đều đã trải qua một thời gian dài không cha không mẹ, nhưng khi ấy chí ít vẫn còn có người nấu cơm cho chúng, còn có một mái nhà để ở, khiến chúng không cảm thấy mình là đứa nhỏ không ai cần, lúc này vừa lưu lạc được mấy ngày, cảm giác rõ ràng đã không còn như trước.
"Hai cái thằng lỏi này!" Lúc hai đứa còn đang do dự, liền nghe thấy tiếng quát lớn của lão Ngô, cả hai đều không ngờ lão Ngô sửa giày này có thể tìm được tới tận đây.
Dưới cái nóng gần bốn mươi độ của buổi trưa hè, lão Ngô đội nắng đội gió đi đến, lôi hai tên nhóc đang ngồi thu lu dưới chân tường lên xe bus.
"Bác Tiền đã về sao ạ?" Bây giờ Diệp Trình muốn biết nhất chính là chuyện này.
"Về á? Cậu ta thuê lao động trẻ em phi pháp, làm sao mà về dễ như thế được?" Trời nóng khiến tính tình lão Ngô càng táo bạo hơn.
"Bọn con cũng chụp ảnh." Lục Minh Viễn thành thực khai báo.
"Chụp thì chụp, làm gì có ai ăn no rửng mỡ cả ngày không có việc gì làm đi theo dõi hai thằng lỏi bọn mi chứ?"
"Không phải ông nói mấy người chụp ảnh đều bị bắt sao?" Diệp Trình bị lão Ngô túm tay kéo đi, hai cái chân nhỏ chạy a chạy cố gắng bắt kịp tốc độ của ông.
"Thế nên hai đứa mới chạy hả? Một đám không có tiền đồ, chưa chi đã sợ thành như vậy." Khẩu khí của lão Ngô rốt cuộc cũng tốt hơn được một chút.
"Bọn mi còn nhỏ, các đồng chí công an rất bận rộn, không thể mỗi ngày đều theo dõi hai bọn mi được, cứ yên tâm, không có việc gì đâu."
Ba ông cháu ngồi xe bus trở về con ngõ nhỏ quen thuộc, vừa đi đến đầu ngõ đã có người tiến lên bắt chuyện với lão Ngô, "Thấy chưa lão Ngô, tôi không nhìn nhầm đúng không, chính là hai đứa chúng nó, mấy ngày hôm nay tôi đều thấy bọn chúng lởn vởn ở thành tây."
"Thấy mà cậu cũng không biết đường dẫn chúng nó về, còn ở đó nói cái rắm gì." Lão Ngô giận dữ nói.
"Ui trời, cũng chả phải con cái nhà tôi, tôi dẫn đi làm sao được? Người không biết có khi lại tưởng tôi buôn bán trẻ em í." Người nọ nói.
Lão Ngô không đáp, đây cũng chẳng phải con cháu nhà ông, nhưng ông cũng biết mấy lời này không nên nói trước mặt tụi nhỏ, thế nên ông mới không mở miệng.
"Tôi nói này lão Ngô, ông không sợ à?" Người nọ lại hỏi.
"Lão Ngô ta làm việc đường hoàng nghiêm túc thì sợ cái gì mới được chứ?" Lão Ngô xách theo hai đứa nhỏ, mở cửa vào nhà, ôm một quả dưa hấu từ trong góc ra bổ.
"Thuê lao động trẻ em phi pháp, chính là phạm tội đấy." Người nọ vốn khá thân quen với lão Ngô, nên không cần mời đã tự động vươn tay ra lấy dưa hấu.
"Ôi giời! Ta chả cho chúng tiền, cũng chả nhận tiền từ chúng nó, thì gọi gì là thuê lao động trẻ em chứ!" Lão Ngô vui vẻ nói.
Người nọ giật mình, đưa miếng dưa hấu lên miệng cắn một ngụm, giơ ngón cái lên nói, "Chuẩn!" Sau đó cầm miếng dưa đi ra ngoài.
"Nhìn cái gì mà nhìn? Ăn dưa hấu đi." Lão Ngô bổ xong dưa thì để lại cho hai đứa nhỏ, mình thì ra sau nhà rửa mặt, hôm nay trời nóng, mới động một chút đã ra cả thân mồ hôi.
Mới đầu Diệp Trình và Lục Minh Viễn còn có chút bất an, sợ người của sở công an đến bắt mình đi, nhưng ở được vài ngày, thấy quả thật không có chuyện gì xảy ra, hai đứa mới dần dần yên lòng.
Người chủ căn nhà Tiền Hưng Lương thuê nghe nói bác bị bắt, hai đứa nhỏ sẽ ở lại nhà lão Ngô, liền mở cửa cho tụi nó vào lấy quần áo, những cái khác vẫn để nguyên ở đó, vì chưa hết hạn cho thuê, mà bác Tiền thì chẳng biết ngày nào sẽ được thả.
Ngày mùa hè nóng đến lợi hại, hai đứa nhỏ quyết định sáng sớm cùng chiều tối mỗi ngày ra ngoài ăn xin, còn những lúc khác ở lại trong tiệm phụ lão Ngô sửa giày.
Mấy đồng chí công an khu vực không phải không biết Diệp Trình và Lục Minh Viễn đang ở trong nhà lão Ngô, nhưng tụi nhỏ ở đó coi như cũng ổn, mà họ cũng lười chẳng muốn đi làm người xấu.
Dù sao chính sách ở trên đưa xuống, cũng đã bắt được vài người hành nghề ăn xin làm tốt thí rồi, mà đám người Tiền Hưng Lương bị bắt, chỉ có thể trách số phận xui xẻo thôi.
Sau này lão Ngô lại hỏi Diệp Trình địa chỉ thôn, viết một phong thư gửi cho Thái Kim Chi, địa chỉ người nhận chẳng biết viết có đúng hay không, dù sao hai đứa nhỏ cũng không biết chữ, lão Ngô lại không biết tên người ta viết như thế nào, chỉ có thể từ miệng hai đứa nhỏ hỏi được có một chút, là chữ nào thì ông chịu.
Nhưng lá thư này cuối cùng vẫn đến được tay Thái Kim Chi, bà còn nhờ người gửi cho lão Ngô thư hồi đáp, nói Diệp Trình chỉ cần khỏe mạnh là được, đứa nhỏ này mệnh khổ, không cha không mẹ, có trở về thôn cũng không có đường sống, nhờ lão Ngô cưu mang giúp, cho nó ở thêm một thời gian, kiếm thêm chút tiền rồi về, tương lai còn có tiền đi học được mấy năm, biết được cái chữ.....
Lão Ngô đọc thư xong thì thở dài, viết một phong thư trả lời, xem như đáp ứng.
Lại nói đến bọn Diệp Trình, hai thằng nhỏ dạo gần đây rất hay ra chợ, sáng sớm mỗi ngày đều là thời điểm chợ đông đúc náo nhiệt nhất, hơn nữa các cô các thím tới tới lui lui mua bán thức ăn phần lớn cũng đều tốt bụng, tuy mua cái gì cũng trả giá lên trả giá xuống, nhưng lúc cho tụi nó tiền thì lại tuyệt không keo kiệt chút nào, mỗi ngày ra chợ đều kiếm được kha khá.
Theo thời gian lâu, hai đứa cũng dần thân hơn với một bà cô tóc xoăn bán thực phẩm chín.
Bà cô này tên là Cao Kim Hoa, bộ dạng khoảng chừng hơn ba mươi tuổi, đã từng kết hôn, nhưng vì kết hôn nhiều năm vẫn không sinh được con, nên bị gia đình nhà chồng ghét bỏ, Cao Kim Hoa này cũng là người tính tình mạnh mẽ, nhịn nhục không nổi, trong nhà dăm ba bữa lại cãi nhau, gây đến gây đi cuối cùng cũng ly hôn.
Cao Kim Hoa là con gái út trong nhà, phía trên còn hai ông anh trai.
Cha mẹ bán đồ ăn ở chợ, hai con trai lớn đều đã thành gia lập thất, con gái út sau khi ly hôn liền trở về sống với ông bà, phụ ông bà bán hàng ngoài chợ, hai ông bà từ đó cũng liền ở lại trong nhà nghỉ ngơi.
Những người quen biết đều khuyên Cao Kim Hoa tìm một người tái hôn đi, nhưng cô lại không nghĩ như vậy.
Cô cảm thấy những ngày này tốt hơn hồi còn ở nhà chồng cũ không biết bao nhiêu lần, nên nhất quyết không chịu tái hôn, chỉ tính sau này nhận một đứa con nuôi, rồi cứ như vậy qua cả đời cũng được.
Bạn đang đọc bộ truyện Diệp Trình tại truyen35.shop
Bạn đang đọc truyện trên truyen35zz.com , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!
Bạn có thể tìm kiếm truyện với các từ khóa sau: Diệp Trình, truyện Diệp Trình , đọc truyện Diệp Trình full , Diệp Trình full , Diệp Trình chương mới