TRUYEN35.SHOP ĐỔI TÊN MIỀN MỜI BẠN TRUY CẬP TRUYEN35ZZ.COM ĐỂ ĐỌC TRUYỆN. XIN CẢM ƠN
"Í tên nhóc con nhà mi kiếm được không ít nhỉ, mới đến trưa thôi mà đã sắp kiếm được nhiều hơn bác mi rồi." Giữa trưa Tiền Hưng Lương mang cơm tới, trông thấy chỗ tiền xu trong bát, tâm tình cực tốt, bác đổ đống tiền xu kia vào trong một cái túi nilon, "Chỗ này bác cầm đi trước, tối nay chúng ta chia phần sau, chiều nếu thấy tiền xu trong bát nhiều nhiều thì đổ bớt vào trong túi nilon ấy, biết không? Đây, túi nilon này, cầm lấy."
"Còn đây là đồ ăn bác mua trong canteen, mi ăn trước đi, phải ăn hết đừng có để lại đấy, biết chưa? Buổi tối lại có nữa." Nói xong bác Tiền lấy từ trong túi ra hai cái bánh bao, một bên gặm bánh bao một bên nhón hai miếng thịt từ trong cà men của Diệp Trình.
Đợi cho đến khi xe bus tới, bác lại vội vội vàng vàng rời đi.
Một mình Diệp Trình ngồi lại ven đường cái, ôm cà men ăn cơm.
Trong cà men không thiếu thịt, nếu Tiểu Hôi có ở đây thì tốt rồi, nhiều thịt thế này, mình nhất định sẽ để phần nó vài miếng.
Buổi chiều còn kiếm được nhiều hơn buổi sáng, thời điểm tan tầm, mọi người không còn vội đi làm như buổi sáng nữa, trông thấy một đứa nhỏ ăn xin cô độc gầy yếu ngồi ở ven đường, thoạt nhìn có chút đáng thương, rất nhiều người đều nhịn không được ném một hai đồng xu vào trong cái bát mẻ của nó.
Đợi cho đến khi trời sắp tối, bác Tiền rốt cuộc cũng tới đón nó, hai người lại bắt xe bus về nhà, lúc về có tạt qua cửa hàng nhỏ gần đó mua ít thịt thà rau củ về nấu cơm.
Tiền Hưng Lương nấu ăn không tệ, dù sao mấy năm nay đều làm công bên ngoài, không thể lúc nào cũng ăn cơm tiệm được, đành phải học làm.
Hai người cơm nước xong, đều ngồi lên cái phản gỗ của Tiền Hưng Lương, đổ tiền xu ra.
Tiếng đồng xu rơi ào ào thật dễ nghe, Tiền Hưng Lương nhịn không được ngoác miệng cười.
"Mau đến đây đếm tiền đi, về sau ăn ở của mi đều do bác lo, nhưng tiền mi thu được phải đưa bác một nửa, chịu không?"
"Vâng." Diệp Trình cúi đầu đếm tiền, trước kia mẹ đã từng dạy nó đếm rồi.
"....Ba mươi sáu đồng tám mao tiền, tiền lương một ngày của bác mi còn không đến ba mươi đâu, nhóc con nhà mi, quả thật nhìn không ra, vậy mà lại là chiêu tài đồng tử nha!"
Thời điểm này tiền công còn chưa cao, tỷ như bác Tiền một tháng cũng chỉ có thể kiếm được tám trăm đồng, thế nhưng so với những người trong thôn thì đã được xếp vào nhóm người thu nhập cao rồi, thế nên chỗ tiền gần năm mười đồng này xem như không ít.
"Đây, mười tám đồng bốn mao, bác đưa mi tiền chẵn, còn chỗ tiền xu này để mai bác mang đi mua thức ăn.
Nước cũng đủ ấm rồi đấy, để bác giúp mi rửa mặt rửa chân nhá, tối nay ngủ sớm một chút, nhưng đến tối mai bác lại mang mi ra ngoài, nhất định còn kiếm được nhiều nữa."
"Để cháu tự làm." Diệp Trình sớm đã quen tự rửa mặt rửa chân rồi.
"Được, vậy tự mi làm đi." Bác Tiền tâm tình rất tốt, vừa ngâm nga một điệu hát vừa đi đổ nước.
Kể từ ngày đó, cứ đến tối là bác Tiền lại đưa Diệp Trình tới một quảng trường, bởi vì trời tối, sợ xảy ra chuyện ngoài ý muốn nên bác đều ngồi ở chỗ xa xa nhìn nó, số tiền thu được một buổi tối không hề kém ban ngày chút nào.
Bữa nào kiếm được kha khá, bác Tiền sẽ dẫn Diệp Trình vào quán ven đường đánh một bữa no nê, bữa nào kém hơn thì hai bác cháu lại về nhà tự nấu.
Người vào thành phố ăn xin đương nhiên không chỉ mình Diệp Trình.
Nhưng những người khác đều không đơn thân độc mã, đại đa số làm việc theo nhóm, nhóm này hầu hết đều gồm vài người quen biết nhau hoặc là thành viên trong một gia đình.
Còn một bộ phận nhỏ tương đối đáng sợ, nghe nói những kẻ này mua trẻ con từ trong tay bọn buôn người, đám trẻ bị mua về bị đối xử rất tàn tệ, thậm chí nếu không xin được tiền còn bị đánh thành tàn tật.
Tiền Hưng Lương lo ngại nhất là đám người này, bác sợ Diệp Trình sẽ bị bắt đi, phải biết rằng mấy nhóm người này bình thường đều lưu động, thường xuyên thay đổi địa bàn hoạt động, đứa trẻ nào mà bị bọn chúng bắt đi thì rất khó tìm trở về.
"Người kia, còn có người kia nữa, có trông thấy không? Nếu chúng nói chuyện với mi thì đừng quan tâm đến làm gì, cũng tuyệt đối không được đi theo chúng.
Nếu chúng muốn mang mi đi thì phải kêu cứu thật to lên, biết chưa?" Đi ăn xin lâu ngày tự nhiên cũng sẽ quen mặt nhiều người, người nào hay làm một ít chuyện mờ ám qua vài ngày này Tiền Hưng Lương cũng nắm được ít nhiều.
"Còn nữa, đang nói chuyện với mi đấy, có nghe không đấy hả?"
"Có mà." Diệp Trình khá thích bác Tiền, nên cũng rất nghe lời bác.
"Nếu có người muốn cướp bát của mi, thì cứ để cho chúng lấy, còn mi thì trốn xa xa chút, biết chưa?" Đến giờ cứ mỗi lần nhớ đến cảnh tượng lần đầu gặp Diệp Trình, bác Tiền vẫn còn thấy sợ, người bên ngoài cũng không giống như đám lưu manh trong thôn, không nói đâu xa, ngay như thị trấn này thôi, nghe nói mấy bữa trước lại phát hiện ra một xác chết trôi.
Bác đưa một đứa nhỏ khỏe mạnh lành lặn từ trong thôn đi, nếu có chuyện không hay xảy ra thì làm gì còn mặt mũi mà trở về nữa.
Hôm nay Tiền Hưng Lương được nghỉ, thế nên liền dẫn Diệp Trình tới nhà ga.
Nhà ga đông người qua lại, hẳn là có thể kiếm được nhiều hơn chút đỉnh.
Nhưng đây cũng là nơi rất hỗn loạn, ngày thường lúc chỉ có mình Diệp Trình, bác Tiền không bao giờ dám mang nó tới chỗ này.
Tiền Hưng Lương mang theo mình một cái túi to, làm bộ như khách chờ xe lửa.
Hành khách đứng đợi tàu trong sân ga không bị soát vé, nên hai người họ thuận lợi lẩn được vào.
Bác Tiền an vị ở cách đó không xa, cầm trên tay một tờ báo người khác vứt đi giả bộ ngồi đọc.
Diệp Trình bưng cái bát mẻ tới trước mặt hành khách, nó chỉ cần đứng đó một lát thì sẽ có người bỏ tiền vào cho, nhưng cũng có những người không bỏ.
Phòng đợi rất đông người, vóc dáng Diệp Trình lại nhỏ nhắn, nếu không bị ai chỉ điểm thì nhân viên nhà ga rất khó phát hiện có một đứa bé ăn xin trà trộn vào trong phòng chờ.
Nhìn thấy đồng hồ treo tường đã điểm mười hai giờ, Diệp Trình dựa theo lời hẹn hai người định ra trước đó, đi về phía cửa lớn.
Đã đến giờ ăn trưa, bác Tiền ngồi cách đó không xa cũng đứng dậy, hôm nay bác định dẫn Diệp Trình đi ăn mì thịt bò gần nhà ga.
Bỗng nhiên có một đứa trẻ lao vụt qua người, vóc dáng cũng tầm tầm Diệp Trình, đoạt lấy cái bát trên tay nó bỏ chạy.
Bạn đang đọc bộ truyện Diệp Trình tại truyen35.shop
Bạn đang đọc truyện trên truyen35zz.com , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!
Bạn có thể tìm kiếm truyện với các từ khóa sau: Diệp Trình, truyện Diệp Trình , đọc truyện Diệp Trình full , Diệp Trình full , Diệp Trình chương mới