TRUYEN35.SHOP ĐỔI TÊN MIỀN MỜI BẠN TRUY CẬP TRUYEN35ZZ.COM ĐỂ ĐỌC TRUYỆN. XIN CẢM ƠN
Sáng sớm, Lam Mộc tỉnh dậy trong tiếng quàng quạc ồn ã của đàn vịt, bên cạnh y, Diệp Trình và Lục Minh Viễn tựa vào nhau ngủ thật ngon lành.
Trong không khí mơ hồ truyền tới mùi phân vịt, dù xen giữa hương vị thanh tân của miền thôn quê vẫn không hề dễ ngửi, nhưng lại khiến y cảm thấy thực quyến luyến.
Chỉ vài tiếng nữa thôi, y sẽ phải trở về, dù không muốn nhưng đã chẳng còn lý do để tiếp tục lưu lại, hơn nữa, hôm nay Diệp Trình chắc hẳn sẽ phải ra ngoài kiếm tiền, y ở lại cũng chẳng làm được gì.
Cha Lam Mộc từ khi y còn rất nhỏ đã ra ngoài làm ăn, Lam Mộc không có bao nhiêu ký ức về cha, ngoại trừ biết ông ở bên ngoài kinh doanh, còn lại không biết gì hết.
Mẹ y cũng rất giỏi, trong mấy năm Lam Mộc học tiểu học cũng chậm rãi xây dựng được sự nghiệp của riêng mình, sau đó bà càng lúc càng bận rộn, thời gian ở nhà cũng ít dần.
Cũng không nhớ rõ là từ lúc nào, tham dự những buổi họp phụ huynh của Lam Mộc đều là bảo mẫu trong nhà, rõ ràng là chuyện rất kỳ quái, nhưng giáo viên trong trường lại đều bình tĩnh tiếp nhận.
Còn nhớ có lần Lam Mộc đánh nhau với bạn học, cả hai đều bị thương, phụ huynh của bạn học kia rất tức giận, đến tận trường yêu cầu chủ nhiệm lớp cùng phụ huynh của Lam Mộc cho một lời giải thích.
Nhưng cha mẹ Lam Mộc căn bản không đến, điều này khiến cho đối phương càng thêm tức giận, cũng càng thêm kiêu ngạo, bởi vì bảo mẫu nhà Lam Mộc không muốn to chuyện, chỉ biết cung kính nhận lỗi với người ta.
Chuyện này khiến cho Lam Mộc lúc đó thực khó chịu, cũng thực tức giận, rõ ràng là hai người đánh nhau, sao cha mẹ đối phương có thể đúng lý hợp tình trách móc mình, trong khi bảo mẫu nhà mình lại chỉ biết cung kính giải thích, không chút nào để ý tới tôn nghiêm cùng cảm giác của y như thế.
Mà Lam Mộc giận không chỉ mình bảo mẫu, còn giận lây sang cả cha mẹ mình, nhưng từ nhỏ y đã là một đứa trẻ ít lời, cách thức giận dỗi của y chỉ là ghi tạc chuyện khiến y tức giận trong lòng mà thôi, chứ chưa từng phát tiết ra ngoài với ai.
Lớn thêm chút nữa, Lam Mộc dần phát hiện gia đình mình cũng không yên bình như bề ngoài thể hiện.
Cha mẹ y đều có tình nhân bên ngoài, bọn họ đều là người có tiền, có thể thoải mái vung tiền như rác với những thiếu nam thiếu nữ muôn hình vạn trạng ngoài kia.
Chỉ nuôi một đứa con với hai người họ mà nói căn bản chẳng phải là gánh nặng gì, chút tiền này với họ quả thực không đáng nhắc tới.
Cho con ăn ngon mặc đẹp, mời một bảo mẫu sạch sẽ có thể diện, mỗi tháng chu cấp đủ tiền tiêu vặt, con trai thích gì thì mua cho nó cái đó, nếu thi cử tốt lại mua vài món đồ chơi lưu hành làm phần thưởng.
Nuôi con, với họ mà nói cũng chỉ đơn giản vậy thôi.
Nhìn rõ điểm này rồi, Lam Mộc rốt cuộc cũng hiểu tức giận của mình chẳng phải là chuyện quan trọng gì với cha mẹ.
Cha mẹ Lam Mộc cứ bình an vô sự mà duy trì cuộc hôn nhân trên danh nghĩa như thế, thậm chí đôi khi hai người bọn họ còn có thể hợp tác trong công việc làm ăn, dù sao cũng là vợ chồng, còn có với nhau một đứa con chung, đương nhiên so với người ngoài càng là đối tác đáng tin cậy hơn.
Lúc còn nhỏ Lam Mộc chưa hiểu được những chuyện này, y chỉ biết cha chẳng bao giờ về nhà, điện thoại của mẹ chẳng bao giờ ngừng, y thường xuyên ở nhà một mình, bảo mẫu có đôi khi còn vờ như không nghe thấy lời y nói.
Ngôn Tình Ngược
Sau đó có một ngày y chú ý tới Diệp Trình, cậu nhóc này dựng sạp sửa giày trước cửa phòng vẽ bọn y, nghe nói mỗi sáng nó đều ra chợ bán trứng muối, đến trưa mới qua đây giúp một đứa nhóc khác tên Lục Minh Viễn sửa giày.
Lam Mộc không biết phải hình dung ấn tượng cậu nhóc này tạo ra cho y là gì, có lẽ là an tĩnh đi, khác với cái kẻ chỉ khoác lớp vỏ ngoài bình tĩnh, kì thực bên trong đã là ngọn núi lửa phẫn nộ chầu chực bùng nổ như y, y nhìn ra được tính tình cậu nhóc này là thật bình lặng.
Dường như chỉ cần nhìn nó thôi, tâm y cũng sẽ dần lắng lại, những giãy dụa hoang mang sâu trong tâm khảm cũng chầm chậm tiêu tán.
Mỗi ngày y đều ngồi xổm bên cạnh xem cậu nhóc kia sửa giày, nhưng mãi vẫn chưa tìm được cơ hội nói chuyện với nó, có lẽ y có thể tìm một đôi giày cũ đến cho nó sửa, nhưng mà ngặt nỗi trong nhà y lại chẳng kiếm đâu ra giày cũ cả, quý nào cha mẹ Lam Mộc cũng mua cho y tới mấy đôi giày tốt lận, nhưng y làm gì đi đến nhiều giày như thế, thậm chí đến mình có tất cả bao nhiêu đôi giày y cũng chẳng nhớ rõ nữa.
Nói đến thì, hình như y chưa từng trông thấy giày cũ trong nhà mình thì phải, giày để lâu không đi cũng cũ mà nhỉ? Nhưng đám giày ấy đều chạy đi đâu hết cả rồi? Nhắc đến cái này, không thể không kể tới công lao của người từng là bảo mẫu nhà Lam Mộc.
Lam Mộc rất không thích vị bảo mẫu này nhà y, không chỉ bởi vì bà ta thường làm bộ không nghe thấy lời y nói, còn vì bà ta sau khi có được tín nhiệm của mẹ, bắt đầu lấy đồ của nhà y mang ra ngoài, mới đầu chỉ là ít đồ cũ nhà họ Lam không dùng đến, dần dà lá gan ngày càng lớn, dù mỗi tháng mẹ Lam Mộc đều đưa đủ tiền mua thức ăn, nhưng chỉ cần trong nhà không có người lớn ăn cơm, bà ta sẽ mua những thứ đồ rẻ tiền đến ứng phó, chuyện này Lam Mộc trước giờ chưa từng lên tiếng.
Người phụ nữ kia có con trai, lớn hơn Lam Mộc hai tuổi, rất hay tới nhà Lam Mộc chơi, đôi khi còn vào phòng Lam Mộc nghịch máy tính cùng máy chơi game của y, ở trong nhà Lam Mộc, ăn đồ ăn giống Lam Mộc, thậm chí đôi khi đồ nó ăn còn ngon hơn đồ Lam Mộc ăn.
Tay chân thằng nhỏ kia còn không quá sạch sẽ, chỉ cần nó đến, tiền tiêu vặt trong ngăn kéo của Lam Mộc sẽ biến mất, mới đầu chỉ mất một hai chục, sau thành một hai trăm.
Lam Mộc cái gì cũng không làm, chỉ là một ngày đầu kỳ nghỉ cuối kỳ nào đó, ở trước mặt thằng nhỏ kia gọi một cuộc điện thoại, sau đó tùy tiện thả di động lên ghế sô pha, còn cố tình để nó lăn vào khe hở.
Lam Mộc cũng không sốt ruột, thằng nhỏ kia tham lam giống y mẹ nó, lá gan so với mẹ nó còn lớn hơn, di động tinh xảo như này những năm đó rất hiếm thấy, thằng nhỏ kia ham hư vinh như vậy, không có khả năng không động tâm.
Rốt cuộc đến một ngày, Lam Mộc phát hiện thật sự không thấy di động đâu nữa, bất quá y không lộ ra, vẫn như ngày thường ăn rồi ngủ, mỗi ngày tới phòng vẽ của thầy A Tùng học mỹ thuật tạo hình.
Mới đầu y cũng không quá thích hội họa, chẳng qua ở nhà nhàm chán quá, mới đi học vẽ để giết thời gian.
Hơn mười ngày sau, Lam Mộc nói với mẹ mình bị mất di động, muốn gọi điện báo cảnh sát, mẹ Lam Mộc bình thường đều không hỏi đến hành động của y, chỉ cần y cao hứng là được.
Bạn đang đọc bộ truyện Diệp Trình tại truyen35.shop
Bạn đang đọc truyện trên truyen35zz.com , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!
Bạn có thể tìm kiếm truyện với các từ khóa sau: Diệp Trình, truyện Diệp Trình , đọc truyện Diệp Trình full , Diệp Trình full , Diệp Trình chương mới