TRUYEN35.SHOP ĐỔI TÊN MIỀN MỜI BẠN TRUY CẬP TRUYEN35ZZ.COM ĐỂ ĐỌC TRUYỆN. XIN CẢM ƠN
"Tin tức này đáng tin chứ?" Nói thực Tiền Hưng Lương cũng không có đủ hai vạn.
Năm kia ông cụ nhà bác vừa mất, chẳng để lại được gì cho con cháu, hai năm này bác tiết kiệm tiền cũng vất vả, nói thế nào cũng có cả một gia đình phải nuôi mà, nhưng bác lại không đành lòng để vuột mất một cơ hội tốt như thế.
"Việc này mà xảy ra sự cố thì tôi cũng chỉ có nước nhảy sông thôi.
Tiền của trong nhà tích trữ được tôi đều mang ra đầu tư hết vào vụ này đấy." Trần Văn Miểu nghĩ nghĩ, nói thêm, "Bất quá tôi nghĩ chắc cũng không giả được đâu.
Chúng ta kiểm hàng xong mới trả tiền mà, đâu có đưa tiền trước đâu mà sợ.
Dù sao tổng cộng cũng không nhiều người, đến tận nơi trả tiền tận tay, đảm bảo không thể lầm được."
"Thế có tất cả bao nhiêu người?" Tiền Hưng Lương lại hỏi.
"Sáu người, góp mười vạn đồng." Năm đó, một gia đình công nhân bình thường một năm tiết kiệm được trung bình không đến một vạn, mười vạn đã là một vụ giao dịch cực lớn rồi.
"Thành giao, ngày mai tôi sẽ theo bác tới gặp họ, nếu không có vấn đề gì thì cùng đi nhận hàng luôn." Tiền Hưng Lương cũng khá tin tưởng Trần Văn Miểu, hơn nữa người ta cũng đã nói để thêm một thời gian nữa sẽ mất cơ hội, là một người đàn ông, vào những thời điểm quan trọng như thế này, cũng nên quyết đoán một chút.
Đêm hôm đó, sau khi Trần Văn Miểu rời đi, Tiền Hưng Lương gọi Diệp Trình tới nói chuyện, "Trình à, ngày mai có lẽ bác sẽ góp tiền với người ta làm ăn một chuyến, nhưng chưa đủ tiền, bác mượn mi bốn ngàn được không?"
Tiền Diệp Trình gửi trong ngân hàng nay đã được ba ngàn sáu, mà trên tay nó còn đang giữ tiền tháng này kiếm được, chưa gửi tài khoản, cũng phải gần tám trăm đồng.
"Được." Diệp Trình không chút do dự đồng ý.
"Thằng nhỏ ngốc này, chưa hỏi cái gì đã đồng ý rồi.
Bất quá mi cứ yên tâm, bác sẽ không bạc đãi mi, vụ này mà buôn bán lời, bác sẽ tính là mi góp vốn, được bao nhiêu đều sẽ chia phần trăm cho mi.
Nhưng nếu như thua lỗ, thì sang năm bác sẽ không thu tiền ăn của mi nữa, còn mang mi ra ngoài kiếm tiền, tiền kiếm được đều đưa lại hết cho mi, được không?" Tiền Hưng Lương cũng có chút băn khoăn, đứa nhỏ này vất vả lắm mới kiếm được chừng ấy tiền, mình lại muốn mượn của nó.
Bất quá đến lúc này rồi, bác cũng không quản được nhiều như thế, nếu thật sự thua lỗ, thì sau này bác từ từ kiếm tiền trả lại nó vậy.
"Được."
"Vậy, xem như một lời đã định nhé."
Diệp Trình cứ thế hi lý hồ đồ góp vốn cùng với bác Tiền làm ăn.
Đại khái là ấn tượng của Tiền Hưng Lương với mấy người nọ không tồi, nên hợp tác cũng khá thuận lợi.
Buổi chiều cùng ngày, mấy người lục tục tới ngân hàng lấy tiền, sau đó cùng đi đến kho chứa hàng của xưởng dệt nọ.
Bất quá họ cũng chỉ lấy hàng cùng nhau thôi, lấy xong liền tự chia ra, mỗi người lấy một phần, hoặc mang về quê bán, hoặc bán ngay trên thành phố.
Tiền Hưng Lương và Trần Văn Miểu đều tính vận chuyển về quê bán, bán ở đây nhất định sẽ không được giá hời.
Xưởng dệt này một khi phá sản, giá hàng hóa nhất định sẽ giảm rất sâu.
Vừa vặn Trần Văn Miểu quen được một tài xế xe tải, quê của mấy bác cháu Tiền Hưng Lương, lại nằm ngay trên đường về quê nhà Trần Văn Miểu.
Người tài xế này cũng dự định về quê ăn tết, nên đương nhiên phải đánh xe về, phí vận chuyển nhờ thế mà rẻ hơn rất nhiều.
Đã có xe về quê, lại vì vừa mượn hết tiền tích cóp của Diệp Trình, Tiền Hưng Lương trong lòng áy náy, cũng không có ý kiến gì với việc nó khăng khăng muốn dẫn Lục Minh Viễn về thôn nữa.
Bởi vì đã là tháng chạp, mọi người đều muốn trở về sớm một chút, tranh thủ kiếm chút tiền ăn tết, nên hôm sau trời chưa sáng, mấy bác cháu Tiền Hưng Lương, Trần Văn Miểu đã lên đường.
Xe tải tuy rằng đủ lớn, nhưng phần đầu xe lại chỉ có một ghế phụ, mấy người bọn họ chưa kể tài xế đã có hai người đàn ông cùng hai đứa nhỏ, chắc chắn không ngồi đủ.
Vì thế Tiền Hưng Lương chỉ đành sửa sang lại thùng chở hàng, lắp thêm tấm bạt chắn gió, lại trải chăn bông bên trong, để Diệp Trình và Lục Minh Viễn rúc trong đó ngủ.
Bốn vách thùng xe cao dễ đến sáu bảy mươi cm, bên trên còn phủ vải bạt, hai đứa nhỏ ngồi trong đó cũng xem như an toàn, sẽ không xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn.
Rạng sáng lúc đoàn người xuất phát nhiệt độ còn khá thấp, thùng xe dù có vải bạt che chắn, lại được Tiền Hưng Lương sửa sang lại một chút, cố tình tìm cho hai đứa nhỏ một góc khuất gió, nhưng xe tải vừa chạy, gió đông lạnh vẫn cứ vù vù thổi vào trong thùng xe.
Diệp Trình và Lục Minh Viễn rúc trong ổ chăn, tai bị gió thổi lạnh muốn rụng, liền kéo chăn trùm quá đầu.
Hai đứa vốn không quá buồn ngủ, nhưng nằm trong xe lay lay động động, một chốc đã ngủ.
Đợi đến giữa trưa, ánh mặt trời chiếu vào, bên trong thùng xe mới ấm lên được một chút.
Hai đứa nhỏ ghé vào khe hở giữa những tấm bạt nhìn quang cảnh bên ngoài, nhìn chán lại chui vào trong chăn.
Bên dưới thân hai đứa là mấy bao quần áo thiệt lớn, nằm lên mềm mềm êm êm, trời lại ấm như vậy, thi thoảng còn có gió mát thoảng qua tai, hai tên nhóc đều cảm thấy thực thoải mái.
Chúng nằm trong thùng xe lăn đến lăn đi, từ bên này lăn sang bên kia, lăn mệt thì lại rúc vào nhau ngủ.
Một đường đi không quá xa, buổi chiều cùng ngày xe tải đã vào đến địa phận tỉnh H quê mấy bác cháu Diệp Trình.
Tiền Hưng Lương thanh toán cho Trần Văn Miểu phần tiền xe của mình, dỡ hàng xong liền tạm biệt nhau.
Nhà Trần Văn Miểu còn phải đi một đoạn nữa mới tới, nhưng sắc trời hãy còn sớm, hẳn là có thể về được đến nơi trước khi trời tối.
Bác Tiền lại mướn một cái xe tải nhỏ, mất hơn một giờ mới đi ra khỏi thị trấn.
Bác chỉ cho lái xe đi theo đường núi, ước chừng hai mươi phút nữa, đã về đến gần thôn bọn họ.
Tiền Hưng Lương để mấy bao hàng hóa lại ven đường, thanh toán tiền cho lái xe, sau đó để hai đứa nhỏ ở lại trông hàng, mình thì khuân theo hai bao lớn đi vào trong thôn.
Đi theo con đường này vào thôn mất khoảng hơn mười phút.
Trước đây người trong thôn bọn họ nếu muốn lên thị trấn phải đi mất hơn một giờ, lại còn phải đi bộ hơn mười phút ra đường lớn bắt xe nữa.
Tiền xe một chuyến cũng phải một đồng.
Thế nên sau này mọi người đều chọn đi đường núi, đến thị trấn nhanh hơn, con đường dẫn vào thôn này cũng nhờ thế mà hình thành.
Chỉ chốc lát sau, bác Tiền đã dẫn theo rất nhiều người ra khuân hàng giúp.
Bà ngoại Diệp Trình, Thái Kim Chi, nghe nói Diệp Trình đã trở lại, cũng vội vã đi theo.
Ra đến đường cái, liền nhìn thấy hai đứa nhóc cao xấp xỉ nhau ngồi trên đống bao tải, đầu gục gà gục gặc ngủ, nhất thời nhận không ra đứa nào mới là Diệp Trình.
Vì thế bà đành mở miệng gọi một tiếng, "Trình à."
Người bên cạnh cười cười, "Thím Kim Chi, thím không nhận ra được đứa nào là cháu mình nữa à?"
Lúc này Diệp Trình cũng đã tỉnh, trông thấy bà ngoại thì thật sự rất vui, nhảy xuống khỏi bao tải, chạy đến gần bà.
Thái Kim Chi thấy Diệp Trình ra ngoài một năm hình như cũng không phải chịu chút khổ cực nào, người cũng cao hơn được một chút, mặt lập tức sáng rỡ, hai má cũng bị ánh mặt trời chiếu đến đỏ bừng, có thể thấy được là đang rất vui.
"Đứa nhỏ này từ đâu đến vậy?" Trong thôn quanh đi quẩn lại cũng chỉ có mấy hộ gia đình, quả thực không thấy nhà nào có con lớn chừng này cả.
"À, bác cháu tôi nhặt được trong thành đấy.
Bạn đang đọc bộ truyện Diệp Trình tại truyen35.shop
Bạn đang đọc truyện trên truyen35zz.com , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!
Bạn có thể tìm kiếm truyện với các từ khóa sau: Diệp Trình, truyện Diệp Trình , đọc truyện Diệp Trình full , Diệp Trình full , Diệp Trình chương mới