TRUYEN35.SHOP ĐỔI TÊN MIỀN MỜI BẠN TRUY CẬP TRUYEN35ZZ.COM ĐỂ ĐỌC TRUYỆN. XIN CẢM ƠN
Nghe Ngọc Ngân nhắc đến tà linh, Đại Tam nhận ra mình chưa hiểu rõ thế nào là tà linh, bèn hỏi: “Tà linh, bản chất của nó là gì vậy? Có phải như kiểu quỷ hồn không?”
Ngọc Ngân lắc đầu: “Quỷ hồn bình thường là do người chết mà hóa thành, còn tà linh thì không giống như vậy, đa số nó có nguồn gốc từ một thứ đồ vật.”
“Đồ vật?” Đại Tam tỏ vẻ chưa hiểu.
“Phải, là một loại đồ vật nào đó được người ta chế tác thành, có chi tiết tinh xảo, diện mạo toát ra khí chất, người khác nhìn qua sẽ có cảm giác đồ vật đó rất có hồn, đặc biệt là những thứ mang dáng dấp con người.”
“Nếu vậy thì trên đời này, tà linh sẽ tràn ngập nhân gian, vì những đồ vật tinh xảo là không thiếu.”
Ngọc Ngân gật đầu: “Đó chỉ mới là điều kiện đầu tiên, điều kiện thứ hai là đồ vật đó phải được hấp thu linh khí của trời đất, chứ nếu từ khi được tạo ra, đồ vật đó chỉ được đem giấu trong một cái tủ chật hẹp khóa kín thì nó mãi chỉ là một món đồ.”
“Còn điều kiện thứ ba là gì?” Đại Tam hỏi ngay.
“Là tâm niệm của người chế tác.
Người làm ra món đồ nhất định phải là một người có bản lĩnh, nếu không sẽ không thể làm ra những thứ có hồn được, và người có bản lĩnh đó phải có một tâm niệm nặng nề, có thể là tốt, có thể là xấu.
Nhưng thường tâm niệm đen tối của một người có bản lĩnh sẽ giúp đồ vật trở thành tà linh dễ dàng hơn.”
Đại Tam kết luận: “Như vậy là cần ba yếu tố: một món đồ được chế tác chi tiết, được hấp thu linh khí của đất trời, tâm niệm của người làm ra nặng nề và đen tối, thì có thể hình thành được tà linh.”
Ngọc Ngân lại gật đầu, lấy trong người ra hình nhân của một cô gái, hỏi Đại Tam: “Chẳng hạn như cái hình nhân trong tay tôi này, rất giống người thật, nhưng vì sao lại không thể hình thành nên tà linh?”
“Vì tâm niệm của cô trong sáng.” Đại Tam đáp ngay.
Ngọc Ngân liếc hắn một cái: “Anh mới gặp tôi được một ngày, làm sao biết tâm niệm của tôi đen tối hay trong sáng, ngay cả người bình thường, có thể đảm bảo cả đời mình không bao giờ có tâm niệm nặng nề hay sao?”
“Vậy thì lý do là gì?” Lữ Thuần Dương bây giờ cũng nêu thắc mắc.
“Vì tôi chưa điểm mắt cho nó, thiếu đi đôi mắt, mấy cái hình nhân của tôi không thể trở thành tà linh được.”
“Vậy làm sao một tà linh có thể bị tiêu diệt?” Lữ Thuần Dương quay lại vấn đề chính.
“Ngoại trừ một số hiếm hoi tà linh có bản lĩnh thông thiên, có thể thoát ly khỏi món đồ đã tạo ra mình, còn lại đa số thì chỉ cần hủy đi đồ vật đó là được.”
“Vậy thì đơn giản quá.” Đại Tam xoa tay, vui vẻ nói.
“Đơn giản?” Ngọc Ngân nghiêm mặt, “Cái thứ ở quán trọ Phụng Lai có thể làm tất cả mọi người biến mất không chút dấu vết, hơn nữa có thể hút tinh phách của anh mà không cần xuất đầu lộ diện, e rằng bản lĩnh để thoát ly tạo vật của nó chỉ còn cách có một bước chân.”
“Vậy thì chúng ta phải tiêu diệt nó ngay lập tức, không được chậm trễ.” Đại Tam đột ngột đứng lên, giọng nói đầy kích động.
“Kiếm của tôi có thể tiêu diệt được nó, tôi chưa từng thấy tà vật nào có thể sống sót dưới lưỡi kiếm này.” Lữ Thuần Dương cũng đứng lên, ý chí dâng cao.
Ngọc Ngân nhìn hai gã nam nhân hùng hổ trước mặt, lắc đầu: “Kiếm của anh có thể có bản lĩnh, nhưng tà linh cũng không phải đồ ngốc, nó mà thấy được sức mạnh của Sát Đế thì đã trốn đi từ tám đời, nếu nó đã đạt được khả năng thoát ly tạo vật thì chúng ta vĩnh viễn không tìm lại được nó, chưa kể đến việc chúng ta mà tới gần là bị hút mất tinh phách, chưa kịp làm gì thì đã lăn ra chết rồi.”
“Vậy phải làm sao?” Đại Tam lo lắng hỏi.
Ngọc Ngân trầm ngâm một lúc: “Phải có kế hoạch.”
* * *
Trên nền trời đen, ánh trăng mờ tỏa, một cánh chim xuất hiện, là một con đại bàng to lớn, liệng đảo vài vòng rồi nhẹ nhàng đáp xuống trên nóc quán trọ Phụng Lai.
Ngọc Ngân từ trên lưng chim nhanh chóng nhảy xuống, ngồi thụp người, nghiêng tai lắng nghe động tĩnh bên dưới lớp mái.
Sau một lúc, thấy bên dưới hoàn toàn im ắng, Ngọc Ngân rút ra con dao nhỏ, đâm bể góc một viên ngói rồi chầm chậm cạy viên ngói, tháo nó ra khỏi mái.
Lớp mái ngói vốn được lợp đan xen, gối đầu, nên rất vững chắc, nhưng khi một viên đã bị bể thì những viên khác hoàn toàn trở nên lỏng lẽo, Ngọc Ngân lần lượt tháo thêm vài viên ngói nữa, cho đến khi lộ ra một khoảng trống đủ cho một thân người xuyên qua.
Cô lấy ra lọ mực, vẽ họa ngữ lên mi tâm của chính mình để khai mở tâm nhãn cho bản thân.
Ngọc Ngân thò đầu xuống lỗ hổng, nhìn ngó một lượt, bên dưới tối om, chỉ nhờ ánh trăng thấy lờ mờ một số bàn ghế nằm im lìm, không thấy bất kỳ người nào hoặc vật gì bất thường.
Không rõ cái thứ có thể hút tinh phách và phát ra giọng nói kia có đang núp ở góc nào không, nhưng hiện tại ngay cả tâm nhãn cũng chẳng thấy được gì.
Ngọc Ngân lấy từ trong túi đeo trong người ra một nắm dạ minh châu và mấy cái đài hoa Lồng Đèn.
Dạ minh châu thực chất chỉ là loại đá phát sáng, ban ngày hấp thu ánh mặt trời, ban đêm phát ra ánh sáng lục, tùy vào chủng loại mà độ hấp thu và tỏa sáng của đá khác nhau, viên nào hấp thu được ánh mặt trời nhiều và phát sáng trong đêm tối càng lâu thì càng quý.
Còn hoa Lồng Đèn là một loại hoa dại, mọc hoang ở ven chân núi Tử Đạm, đài hoa của nó phình to ra thành hình cầu trong suốt cỡ nắm tay, có thể bay lơ lửng.
Cô bỏ vào mỗi đài hoa một viên dạ minh châu nhỏ rồi thả xuống chừng năm sáu cái, cả đám rơi xuống, bay lơ lửng một lúc, tỏa ra một thứ ánh sáng màu xanh lục nhạt.
Tuy ánh xanh tỏa ra từ dạ minh châu không phải là sáng lắm, nhưng trong đêm tối thì một nắm dạ minh châu gộp lại cũng tạo được một quầng sáng rộng và khá rõ.
Ngọc Ngân quan sát thêm một lúc, vẫn không thấy có động tĩnh gì, cô lại lấy ra một dải lụa, một đầu buộc vào cổ con hình nhân đại bàng, đầu kia thả xuống dưới, rồi cô túm lấy dải lụa, thả người xuống qua lỗ hổng, nhẹ nhàng đặt chân xuống nền gạch bên dưới không một tiếng động.
Nơi cô đang đứng là đại sảnh, xung quanh có khoảng chục bộ bàn ghế cho khách ngồi ăn uống, mọi thứ có vẻ ngăn nắp, dường như biến cố xảy ra ở đây không hề làm mọi người hoảng loạn chút nào, mọi người có vẻ đã biến mất một cách rất bình yên.
Ngọc Ngân lấy ra một cái lư hương đặt lên bàn bên cạnh, đốt thứ bột mà Lữ Thuần Dương lúc trước đã dùng nó để tẩy đi cái Tàn Ảnh Quỷ Hiện ở căn nhà cho thuê.
Một làn khói màu hồng bốc lên, cô dùng tay làm quạt, xua cho khói bay tỏa ra khắp không gian xung quanh.
Pháp lực của tâm nhãn sẽ tùy vào người kích hoạt mà mạnh yếu khác nhau, loại tâm nhãn mà cô tạo ra có lẽ là thứ tâm nhãn yếu nhất, vì họa ngữ sử dụng để tạo ra nó vốn là chỉ để dùng trong thuật hình nhân, thua xa pháp lực của tâm nhãn trong giới đạo sĩ và Phật giáo.
Bởi thế nên cô phải kết hợp với biện pháp của Lữ Thuần Dương để có thể phát hiện ra tà vật.
Nhưng cho dù là dùng tâm nhãn để nhìn hay là khói từ trong cái lư hương đã lan tỏa khắp đại sảnh mà vẫn chẳng phát hiện ra được gì.
Ngọc Ngân lắc đầu một cái, có chút thất vọng, muốn tiến ra phía sau quán trọ để thăm dò, nhưng vừa mới dời được một bước chân thì bỗng có tiếng nói cất lên: “Kẻ tầm thường như ngươi cũng đòi phát hiện ra ta sao?”
Tiếng nói phát ra từ trên không, Ngọc Ngân vội ngẩng đầu lên nhìn, phát hiện một bức họa chân dung đang áp sát vào trần nhà, mặt giấy có vẽ hình quay nhìn xuống dưới, chân dung trong tranh là một cô gái vô cùng xinh đẹp.
Đột nhiên cô gái trong tranh nở một nụ cười tà mị, nhìn thấy bức tranh mỉm cười có thể khiến một người đứng tim, nhưng Ngọc Ngân thì không, cô vội vã quay ngoắt người, bỏ chạy ra phía cửa muốn tẩu thoát.
Nhưng cô gái trong tranh cười vang thành tiếng, trong phút chốc, tinh phách từ trong cơ thể Ngọc Ngân bị hút ra khỏi cơ thể, bay lên cao, rồi nhập vào trong bức tranh và biến mất.
Bạn đang đọc bộ truyện Đô Thị Quỷ Ký tại truyen35.shop
Bạn đang đọc truyện trên truyen35zz.com , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!
Bạn có thể tìm kiếm truyện với các từ khóa sau: Đô Thị Quỷ Ký, truyện Đô Thị Quỷ Ký , đọc truyện Đô Thị Quỷ Ký full , Đô Thị Quỷ Ký full , Đô Thị Quỷ Ký chương mới