TRUYEN35.SHOP ĐỔI TÊN MIỀN MỜI BẠN TRUY CẬP TRUYEN35ZZ.COM ĐỂ ĐỌC TRUYỆN. XIN CẢM ƠN
Không biết có phải sự chân thành của Nhiễm Mộ Húc mang lại may mắn hay không, đêm đó Nhiễm Mộ Húc hơi cảm giác được ngón tay cậu cử động, anh cũng không dám xác nhận nên không nói cho ai biết.
Anh vẫn luôn ngồi bên giường bệnh của cậu, sáng sớm Bạch Tĩnh An chậm rãi mở mắt ra, nhìn người bên cạnh, nhẹ giọng nói: "Anh?"
Nhiễm Mộ Húc sững sờ hồi lâu, không dám chạm vào đối phương, sau đó ôm người vào lòng, chất lỏng lạnh lẽo rơi trên trán Bạch Tĩnh An, cậu chớp mắt không đẩy anh ra, cũng không hỏi bất cứ điều gì, chậm rãi để anh trút hết cảm xúc trong lòng.
Trong mắt anh đầy tơ máu, cậu biết anh không thèm để ý đến chuyện này, đau lòng nói: "Lên đây ngủ với em đi, anh à, em sợ lắm."
Nhiễm Mộ Húc nào dám không đồng ý, lại sợ mình đang mơ nên không dám nhắm mắt lại, Bạch Tĩnh An vươn tay che mắt người kia, nhẹ giọng nói: "Em ở đây, ngày mai em vẫn ở đây mà."
Sau nhiều ngày thức trắng đêm, Nhiễm Mộ Húc không thể chống đỡ được nữa, dần dần ngủ thiếp đi, Bạch Tĩnh An nhìn quầng thâm dưới mắt người kia, cảm thấy có chút áy náy, có lẽ anh đã lo lắng rất nhiều, còn có ba mẹ của cậu nữa.
Cậu vừa tỉnh lại, thể lực cùng tinh thần còn chưa khôi phục, không chống đỡ được bao lâu cũng dần dần chìm vào giấc ngủ, đêm nay giống như hai người lạc nhau cuối cùng có thể tìm được nhau, ánh mặt trời ngoài cửa sổ xuyên qua thủy tinh, chiếu lên hai người nằm trên giường, tạo nên một bức tranh rất đẹp.
Nhiễm Mộ Húc ngủ rất sâu, 2 giờ chiều mới tỉnh dậy, người trong lồng ngực anh vẫn chưa tỉnh dậy.
Anh tự giễu cười, hóa ra chỉ là giấc mơ, thật ra Bạch Tĩnh An đã tỉnh dậy từ sớm, ba mẹ cậu cũng nhìn thấy nhưng cậu không muốn anh lo lắng tỉnh dậy nên vẫn không rời giường, "Anh à!" Giọng nói đột nhiên vang lên.
Anh nhìn người trong lòng ngực đang ngoan ngoãn nhìn mình nên anh khẽ chạm vào môi cậu, cảm giác rất ấm áp.
Vì vậy anh hôn lên môi cậu, không ngừng mân mê càn quét trong miệng cậu.
Nụ hôn này vô cùng mãnh liệt, Bạch Tĩnh An chỉ có thể âm thầm chịu đựng, nước mắt ứa ra.
Nhiễm Mộ Húc trên mặt ướt sũng mới biết chính mình đang làm gì, nhanh chóng tự trách nói: "Anh sai rồi, anh không nên làm vậy với em, em vừa mới tốt lên, cục cưng, em đánh anh đi."
Bạch Tĩnh An ôm anh, ngoan ngoãn nói "Em rất nhớ anh."
Nhiễm Mộ Húc vùi đầu vào cổ đối phương lẩm bẩm: "Anh cũng nhớ em, mỗi dây mỗi phút anh đều nhớ em."
Ban đêm ánh đèn rất mờ, Bạch Tĩnh An không để ý dấu vết trên trán anh, lúc này mới nhìn thấy một vết bầm đặc biệt lớn, lo lắng nói: "Trán anh bị làm sao vậy?"
Nhiễm Mộ Húc không muốn cậu lo lắng nên lảng tránh chuyện này: "Anh mua cho em ăn chút gì đó, ngoan ngoãn chờ anh."
Bạch Khuynh Thuật và vợ đến phòng bệnh từ sáng sớm, biết con trai đã tỉnh dậy, nhưng họ đã bị đuổi đi khi chưa kịp nói câu nào, nguyên nhân là bạn trai của con trai thiếu ngủ, cần được nghỉ ngơi.
Sau khi Nhiễm Mộ Húc rời đi, mẹ Phương không kìm được nước mắt khi nhìn thấy con trai mình: "Bé con, con tỉnh dậy là tốt rồi, ba mẹ lo lắng sắp chết rồi đấy."
Bạch Tĩnh An ôm mẹ an ủi: "Con không sao, con không có việc gì, mẹ đừng lo lắng, người mẹ gầy hết cả rồi như vậy nhìn không đẹp đâu."
Mẹ Phương nhìn cậu con trai hiểu chuyện, trong lòng như được an ủi, mọi người cùng nói chuyện vui vẻ, không khí rất hòa hợp.
Bạch Tĩnh An thản nhiên nói: "Ba mẹ, chắc hai người cũng biết người kia là bạn trai con? Hai người...!Hai người có ý kiến gì không?"
Hai vợ chồng Bạch Khuynh Thuật nhìn nhau, mới đầu hai người cũng có ý kiến, bởi vì họ nghĩ không phù hợp.
Nhưng biểu hiện mấy ngày qua, người kia đều không cho hai người họ đụng vào chuyện gì, đều một tay lo lắng, chăm sóc cẩn thận cho con trai họ.
Bọn họ có gì phản đối chứ? Điều trăn trở của họ là có người sẽ yêu thương, chăm sóc tốt cho con trai mình.
Dù là đàn ông hay phụ nữ thì có gì quan trọng? Quan trọng là con trai họ thích là được.
Mẹ Phương nhìn con trai mình, nói: "Nhất định là người đó sao?"
Bạch Tĩnh An nhất thời không biết trả lời như thế nào, nhưng vẫn kiên quyết nói: "Con muốn ở bên anh ấy lâu dài, tuy không biết là bao lâu, nhưng hiện tại con rất nghiêm túc và muốn ở bên anh ấy."
Bạch Khuynh Thuật đang nghĩ con trai lớn không thể giữ trong nhà, trong lòng bất đắc dĩ nói: "Ba mẹ đồng ý, chỉ cần con thích là được."
Nhiễm Mộ Húc không có ý định nghe lén, đang muốn mở cửa thì tình cờ nghe được câu hỏi này, trong lòng vẫn không nhịn được muốn nghe cậu trả lời, nghe được giọng nói kiên định của người kia, anh nở nụ cười sau nhiều ngày không thấy, như tảng băng tan, mọi thứ đều hồi sinh trở lại.
Anh không chút do dự bước vào, nhẹ nhàng nói: "Hai bác đừng lo lắng, hai người cứ giao An An cho con, cả đời này con sẽ luôn chăm sóc em ấy thật tốt."
Bạch Tĩnh An cảm thấy hơi xấu hổ, lại có chút cảm động, dường như anh đã nghe thấy lời cậu nói, Bạch Khuynh Thuật vỗ vai người kia ngầm đồng ý, nhường không gian cho đôi trẻ, ông đưa vợ ra ngoài, nhẹ nhàng đóng cửa lại.
Nhiễm Mộ Húc da mặt dày, nhẹ giọng nói: "Anh nghiêm túc, em biết đó."
Bạch Tĩnh An gật đầu, anh cầm đồ ăn mua về đút cho người kia, vừa qua cơn bệnh nặng nên Bạch Tĩnh An ăn rất ít ăn hết nửa bát cũng không ăn nửa.
Nhiễm Mộ Húc ăn sạch sẽ phần thừa, cũng không hề ngần ngại là đồ ăn người kia dư lại.
Bạch Tĩnh An cảm thấy hôm nay mình quá mạnh dạn vì thế cuộn mình vào trong chăn.
Sau khi thu dọn đồ đạc xong, anh lập tức nằm trên giường ôm người kia vào lòng, có như thế anh mới thật sự xác nhận là cậu đã tỉnh lại.
Bạn đang đọc bộ truyện Đóa Hướng Dương Của Anh tại truyen35.shop
Bạn đang đọc truyện trên truyen35zz.com , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!
Bạn có thể tìm kiếm truyện với các từ khóa sau: Đóa Hướng Dương Của Anh, truyện Đóa Hướng Dương Của Anh , đọc truyện Đóa Hướng Dương Của Anh full , Đóa Hướng Dương Của Anh full , Đóa Hướng Dương Của Anh chương mới