Mày kiếm tinh xảo chợt nhíu lại, đưa chiếc Airpods lên tai, hạ giọng thầm nói:"Swan, xem hắn ta ở đâu?" Bên kia, Swan ngồi trong chiếc xe Lamborghini Huracan màu đỏ rượu, đỗ gần khách sạn.
Hai tay di chuyển trên bàn phím, tai cũng đang đeo một chiếc Airpods tương tự:"Chị, hắn chưa xuất hiện." Nghe Đường Hân nói vậy, Đường Hân kiên nhẫn chờ đợi. Buổi tiệc đã bắt đầu hơn ba mươi phút, phần giao lưu của chủ nhân buổi tiệc cũng đã thông qua, những người phục vụ tận tình đi từng bàn mời rượu.
Một người đàn ông vóc dáng cao ráo, khuôn mặt khí sắc ưa nhìn, anh ta đứng ở phía bàn bên kia, cách bàn cô không xa, cầm ly rượu đế cao trên tay mình, rảo bước chậm rãi bước tới gần nơi cô đứng, đưa ly rượu của anh ta chạm nhẹ vào vành ly của cô. Tiếng "keng" bỗng chốc vang hết, thu hút sự chú ý của Đường Hân, cô ngước nhìn hắn, đôi mày nhíu nhẹ lại. "Trông em lạ quá, trước đây anh chưa từng gặp em." Người đàn ông âm trầm cất giọng, lời nói có vẻ rất dễ nghe. Trông hắn ta cũng là người có tiếng trong buổi lễ ngày hôm nay, nếu không nhanh miệng thì rất dễ bị lộ:"Chào anh, tôi đi hộ người quen."
Người đàn ông đó mỉm cười, ánh mắt đùa giỡn lên khuôn mặt tinh xảo của cô:"Không biết anh có vinh hạnh được làm quen với em không?" Đường Hân cười cười:"Tất nhiên là được rồi!" Đường Hân kìm lòng, cố miễn cưỡng nói chuyện với hắn, bỗng chốc, chiếc Airpods phát ra giọng nói khẩn trương của Swan:"Chị, hắn tới rồi!" Bỗng dưng, ánh đèn led chợt tắt đi, đổi lại là ánh đèn led xanh tím đủ loại.
Đường Hân nghe vậy thì từ chối tiếp chuyện cùng anh ta, bắt đầu đi săn lùng đối tượng. Đường Hân đi dạo xung quanh để tìm tên Hà Tuấn đó, bắt gặp được một con người đúng như cô trông thấy, cũng đúng như lời Swan miêu tả, trên ngón tay cái của hắn có đeo một chiếc nhẫn mặt thoi.
Nhưng có điều hắn lại đeo mặt nạ, che đi một nửa khuôn mặt, Swan nhếch cười giễu cợt bước tới, nhìn hắn ta nở nụ cười hài hòa:"Tôi có thể uống cùng anh một ly được không?" Người đàn ông đeo mặt nạ ấy nghe giọng nói liền quay đầu lại nhìn.
Một người con gái thùy mị, nước da trắng hồng đang mỉm cười xinh đẹp với hắn.
Tuy nhiên, vẻ đẹp này đối với hắn một chút hứng thú cũng không có nhưng khi chạm ánh mắt với cô gái này, tâm hồn hắn ta chợt như lạc lõng.
Đôi mắt ấy rất đẹp, rất trong sáng và đầy tố chất cao quý. Ngược lại với Đường Hân, cô không quan tâm anh ta đang mê đắm nhìn mình mà không trả lời.
Tuy hắn đeo mặt nạ, tuy ánh đèn có hơi mập mờ, ảo ảnh nhưng cô dường như cũng nhìn xuyên thấu và thấy rõ ánh mắt ấy.
Nó trông quen lắm, hình như cô đã từng trông thấy ánh mắt này ở đâu rồi. Người đàn ông nghiên đầu cong môi cười nhẹ, hạ giọng cất giọng nói:"Được." ....... Ngồi trên xe, Swan tiếp tục quan sát xung quanh để bảo vệ an toàn cho Đường Hân, nhìn thấy Đường Hân đã tiếp cận được đối tượng một cách dễ dàng, Swan nở nụ cười ngầm tán dương Đường Hân, chợt nụ cười ấy tắt hẳn đi khi nhìn vào camera thứ hai, bắt gặp hình ảnh của một người đàn ông đi vào, phóng lớn lên thì mới biết tên này mới chính là Hà Tuấn.
Vậy người lúc nãy là ai? "Khoan đã, hắn ta..." Swan không dám nghĩ ngợi nhiều liền kết nối để thông báo ngay cho Đường Hân biết nhưng giữa chừng lại bị cắt ngang. Ánh sáng của đèn flash không biết từ đâu rọi tới, Swan vì không tiếp xúc được với ánh sáng có cường độ lớn nên liền dùng tay che mắt lại. Giọng của một người đàn ông trông có vẻ quen thuộc vang lên bên tai:"Xuống xe!" "Anh là ai?" Ánh sáng quá chói, Swan ngoài nghe giọng nói lạnh nhạt ấy ra thì không còn tiếp xúc được với thứ gì khác nữa. Hắn ta dùng tay mở cửa, ỷ thế mạnh kéo Swan ra ngoài.