Sau khi Sầm Ninh Ngọc đi, trong phòng chỉ còn tôi, ba tôi và Lê Ứng.
Ba tôi nhìn Lê Ứng với ánh mắt dò xét.
Một lúc sau, ông hỏi:
“Lần đầu gặp ba vợ, có mang theo gì không?’
“Ôi, cái này thì con không thể thiếu.”
Anh và tôi đến đây ngay sau khi lĩnh chứng, anh lấy đâu thời gian để chuẩn bị những thứ đó? Chỉ là ra vẻ thôi.
Lê Ứng cúi đầu, lòng bàn tay chảy đầy mồ hôi.
“Không phải nói là không thiếu cái gì sao?”
“Đây là món quà con chuẩn bị cho ba. Con nghe Minh Dao nói ba là chuyên gia trong lĩnh vực này, không biết vật này có lọt vào mắt xanh của ba không?” Anh rất lễ phép nói
Mọi chuyện bắt đầu phát triển theo hướng không kiểm soát được.
Tôi chỉ biết chiếc vòng tay hồng ngọc này rất quý giá. Đó là món đồ mà Lê Ứng có được từ cuộc đấu giá ở Paris.
Ba tôi không thể dời mắt khỏi nó. Ông lấy kính lúp ra và kiểm tra từng hạt ngọc trai.
Lê Ứng ngồi bên cạnh, nghiêm túc giới thiệu.
Sau đó, hai người ngồi nói chuyện về của bố tôi, từ khi ông đạt giải nhất trong cuộc thi thể lực.
Ông cũng kể về việc mình từng bị sa thải và bắt đầu khởi nghiệp như thế nào.
Lê Ứng liên tục gật đầu đồng ý. Quan trọng là anh vẫn không quên nói một câu:
“Con nói Dao Dao có năng lực như vậy là ai chỉ dạy? Hóa ra là đi theo người ba là người.”
Cả thế giới đều đem tôi ra để nịnh nót người khác có phải không vậy?
Cuối cùng, lão Tô bày tỏ rằng ông rất đồng ý với việc tôi và anh kết hôn.
Ông cũng nhấn mạnh đưa việc sinh con vào kế hoạch.
Lê Ứng cũng đồng tình với chuyện này. Thấy anh gật đầu, tôi cố nháy mắt thu hút sự chú ý của anh.
Anh mải trò chuyện đến mức quên rằng tôi và anh chỉ là kết hôn trên danh nghĩa.
Đến khi ba tôi nghiêm túc hỏi về việc sinh con thì tôi biết tìm cho ông một đứa cháu cho ông ở đâu mới được.
Lê Ứng làm như không nhìn thấy ám hiệu của tôi, vẫn bình tĩnh uống trà.
“Ba con biết rồi. Con sẽ cố gắng.”
22.
Đến giờ ăn tối, Sầm Hạo vừa đi học về. Thằng bé mới 6 tuổi, chưa kịp đặt cặp sách xuống đã chạy đến chỗ tôi gọi tôi là chị.
Thằng bé mũm mĩm rất đáng yêu.
Thôi được rồi, tôi tha thứ cho mẹ kế dù đã nấu một bàn đồ ăn toàn những món tôi không thích.
Bố tôi nói hiếm khi tôi lấy chồng mà gia đình lại quây quầy bên nhau như thế này nên rất vui vẻ ăn mừng.
Ông và Lê Ứng cùng nhau uống rượu.
Tôi bắt đầu lo lắng không biết cơ thể của anh có chịu được không.
Hôm qua anh vừa uống rất nhiều.
Khi tay của anh lặng lẽ chạm vào tay tôi dưới gầm bàn, những lo lắng của tôi lập tức tan biến. Sao anh không uống đến chết đi.
Hai người đều say khướt nhưng vẫn không quên trêu chọc tôi.
“Minh Dao, ăn thử món tôm xào dì làm này.”
“Mẹ ơi, chị không ăn được…”
Câu nói của Sầm Hạo bị chặn lại bằng một cái chân gà.
“Không được nói chuyện khi đang ăn!” Bị Sầm Ninh Ngọc mắng,
Sầm Hạo im lặng.
Bà ta cho tất cả tôm vào trong bắt của tôi.
Tôi nhìn những con tôm rồi nhìn lại khuôn mặt tươi cười giả tạo
của Sầm Ninh Ngọc. Thật sự phiền phức.
Tôi muốn khắc dòng chữ “Dị ứng hải sản” lên mặt bà ta.
Ba tôi cũng uống say rồi.
Ông nói: “Minh Dao hãy nếm thử món cá do dì Sầm của con làm thử đi, rất ngon đó.”
Aaaaa, tôi muốn dán một tấm áp phích to lên tường với dòng chữ “tôi dị ứng với hải sản”
“Ba!”
“Ba, Minh Dao bị dị ứng với hải sản.”
Lê Ứng gắp tôm ra khỏi bát tôi. Anh siết chặt tay tôi an ủi.
Ba tôi vội vàng nói:
“À, đúng rồi, ba nhớ nhầm. Minh Dao bị dị ứng với hải sản. Con xem, ba già rồi, không còn được minh mẫn nữa.”
“Đúng thế, Minh Dao, ba con già rồi đừng trách ông ấy.”
Tôi có nói thế à?
Những ánh mắt xung quanh như muốn thiêu đốt tôi. Cảm giác như có hòn đá kẹt ở cổ họng khiến tôi không thở được.
“Con có việc, đi trước đây.”
“Không được đi, Tô Minh Dao, con càng ngày càng không có phép tắc gì cả!”
Dù sao tôi cũng chẳng có phép tắc gì, điều đó cũng không phải là ngày một ngày hai.
Gió đêm phả hơi nóng vào mặt tôi.
Tôi nhìn lên bầu trời, không có một ngôi sao nào cả. Thời tiết quái quỷ gì thế này.
Tôi lau nước mắt, đá vào hòn đá ven đường, đau đến mức tôi nhanh chóng rụt chân lại.