Người đầu tiên phát hiện Dụ Phồn đang học hành là Vương Lộ An.
Cậu ta chuẩn bị sẵn giấy bút để vừa tan tiết một cái là qua nhờ Trần Cảnh
Thâm giảng bài, nào ngờ vừa mới quay sang đã thấy hai cái đầu đang ghé
vào nhau.
Nói chính xác là chỉ có mình Dụ Phồn thò lại gần, Trần Cảnh Thâm vẫn ngồi thẳng tắp.
Dụ Phồn áp khuỷu tay lên bàn, lười biếng gác cằm lên tay, hơi nghiêng đầu. Từ góc nhìn của Vương Lộ An, cậu gần như dán vào cổ tay áo sơ mi của
Trần Cảnh Thâm.
Vương Lộ An cố chờ đến lúc tan học để sang hỏi,
nhưng chờ hoài chờ mãi, không chờ nổi nữa, bèn lấy điện thoại ra nhắn
tin cho Dụ Phồn.
[Vương Lộ An: Phồn, mày nói đi, mày lén lút học
hành sau lưng tao, có phải kì thi lần này mày định làm một cú lộn ngược
dòng xuất sắc vượt hạng tao, đâm tao một nhát không kịp trở tay phải
không?]
[–: ...]
[–: Cút.]
[Vương Lộ An: Mà sao tao cảm giác hai ngày nay mối quan hệ của mày với học sinh giỏi tốt hơn rồi ấy nhỉ.]
[Vương Lộ An: À không, trước đây cũng đã tốt rồi. Lúc ở KTV mày còn đưa cậu ấy về cơ mà...]
[Vương Lộ An: Nhưng mà hình như giờ còn tốt hơn nữa.]
Nói cái đéo gì không biết.
Chỉ vì thi giữa kì thôi.
Đợi thi xong, cậu sẽ qua cầu rút ván, ăn cháo đá ——
"Hiểu chưa?" Trần Cảnh Thâm hỏi.
Dụ Phồn quăng điện thoại đi, nghe hỏi thì đăm chiêu nhíu mày hằm hằm.
Trần Cảnh Thâm giảng rất kĩ, giờ mà bảo không hiểu thì cậu trông chẳng khác nào thằng ngu.
"Hiểu rồi."
Trần Cảnh Thâm cụp mắt xuống nhìn cậu.
Sợ lỡ bước giải nào, Dụ Phồn nghe rất nghiêm túc, cả người cũng vô thức
nhoài ra khỏi bờ giữa hai bàn học, tay còn lại bực bội cào tóc vì nghe
không hiểu.
Tóc vừa dày vừa đen, xem chừng rất mềm mại.
Vài giây sau mới muộn màng nhận ra không nghe thấy tiếng gì, Dụ Phồn ngẩng đầu lên.
"..." Cậu gãi tóc mạnh hơn, "Nhìn gì mà nhìn? Đừng có nhìn tôi, nhìn đề."
Trần Cảnh Thâm dời ánh mắt đi, mở bài vừa nãy ra nói lại một lần nữa.
Buổi tối mấy ngày sau đó, cứ đến 9 giờ là Dụ Phồn nhận được tin nhắn "gửi nhầm" của Trần Cảnh Thâm.
Trần Cảnh Thâm để điện thoại rất tùy tiện, qua nhiều video gửi tới, Dụ Phồn
có thể thấy được những món đồ khác xung quanh bài thi.
Bàn học,
ống đựng bút và thậm chí là cả đèn bàn của Trần Cảnh Thâm đều mang tông
màu xám, trên mặt bàn chẳng có gì khác ngoài giấy bút và tai nghe.
Lúc làm bài, Trần Cảnh Thâm thường để lộ một phần góc áo, khi thì màu đen,
khi là caro xám trắng, rất phù hợp với giọng nói trầm thấp lạnh nhạt của hắn, cả video đem đến cho người ta cảm giác lạnh căm căm.
Trần
Cảnh Thâm không bảo mình gửi nhầm nữa, Dụ Phồn cũng không hỏi, hai người chẳng ai nhắc đến nhưng đều ngầm hiểu trong lòng, nhật kí tin nhắn dài
dằng dặc.
Một hôm trước ngày thi giữa kì, Dụ Phồn bước ra khỏi nhà tắm, cầm điện thoại lên không thấy tin nhắn nào.
Cậu nhướng mày, xác nhận lại thời gian, chín giờ mười lăm phút.
Cậu lơ đãng ngồi xuống ghế, cầm khăn trên vai xoa đuôi tóc, ánh mắt ngừng
lại mấy giây trên ảnh đại diện WeChat của Trần Cảnh Thâm, sau đó bấm
vào, tin nhắn dừng lại ở ngày hôm qua.
Sao lại muộn vậy?
Dụ Phồn mở khung tin nhắn, vừa gõ được một chữ bỗng sực tỉnh, vội vã xóa đi.
Không phải... Bị ngu à.
Vốn dĩ Trần Cảnh Thâm đâu có hứa sẽ gửi video giảng bài cho cậu chín giờ mỗi tối.
Dụ Phồn nắm chặt điện thoại, chậm chạp nhận ra rằng dường như mình đã coi đó là điều hiển nhiên.
Trần Cảnh Thâm không có nghĩa vụ ngày nào cũng phải online dạy cậu học, bọn
họ không thỏa thuận, không giao dịch, cũng không phải mối quan hệ có thể trò chuyện với nhau mỗi ngày.
Cậu ném điện thoại lên bàn, mở nắp bút bằng một tay, hất tóc mái ra sau, lật sách bài tập ra.
Tự học cũng được, dù sao giờ cậu cũng đã có thể hiểu được cơ bản phần phân tích đơn giản phía dưới đề bài ——
"Zzz."
Dụ Phồn ném bút xuống, thầm nghĩ cậu muộn hai mươi phút, mặt không cảm xúc mở điện thoại lên ——
[Bạn được @ trong nhóm chat Trùm trường cấp ba số bảy Nam Thành.]
[Tả Khoan: @Vương Lộ An, @– Game không? PUBG Mobile 2:2.]
[Vương Lộ An: Tao chơi, chờ tí.]
[Chương Nhàn Tịnh: Tối nay mày không học nữa à?]
[Vương Lộ An: Tao nghĩ kĩ rồi, tao đã chăm chỉ suốt hai tuần, thiếu một đêm
nay cũng chẳng làm sao. Vả lại, nếu lần này thi không tốt thì đêm này
chính là đêm tự do cuối cùng của tao rồi!]