Cậu có thể cảm nhận được Trần Cảnh Thâm đang giữ lấy tóc mình, vuốt ve. Ngón tay thon gầy ấm sực, thứ còn khô nóng hơn cả ngày hạ ấy xoa lên đầu cậu.
Dụ Phồn nhìn chằm chằm vào đôi mắt đen sâu thẳm của đối phương, cậu cố xị mặt ra, mấy giây sau mới rặn ra được một câu: "Ai... quan tâm cậu thích cái gì? Tôi cứ cắt đấy."
Trần Cảnh Thâm nhìn khuôn u ám còn đỏ hơn cả bồn hoa hồng Trung Hoa trong trường, nhướng mày không nói gì.
Dụ Phồn vẫn thấy chưa đủ: "Hôm nay về cắt luôn."
Trần Cảnh Thâm hơi mím môi.
"Tôi cạo trọc..." Dụ Phồn vừa dứt lời, một dự cảm quen thuộc lại trào dâng. Cậu nhíu mày, lạnh lùng gằn từng chữ, "Trần Cảnh Thâm, cậu lại định cười đấy phải không?"
"Không." Trần Cảnh Thâm rút tay ra, nhanh chóng cúi đầu chơi điện thoại, cúi thấp đến nỗi Dụ Phồn chỉ có thể nhìn thấy nửa bên mặt hắn.
Tóc bỗng bị buông ra, không khí ngột ngạt luồn vào cũng trở nên lành lạnh.
Cảm giác trống rỗng khó hiểu ấy chỉ kéo dài một giây, Dụ Phồn lập tức hoàn hồn trở lại, cậu bỗng hơi nhỏm phắt dậy, thò tay lại gần vòng qua cổ Trần Cảnh Thâm, lòng bàn tay cạy mặt hắn lên.
Trần Cảnh Thâm hơi trốn tránh, ban đầu Dụ Phồn không bẻ đầu hắn sang đây được. Nhưng sau đó, Trần Cảnh Thâm bỗng thả lỏng người, mặc cậu xoay mặt mình tới.
Thế mà bảo không cười?
"Lần trước qua điện thoại không động tay với cậu nên tưởng tôi sẽ không đánh cậu thật đấy hả?" Dụ Phồn thò tay lên véo mặt hắn, hung dữ chất vấn, "Cười cái gì??"
Khóe miệng Trần Cảnh Thâm bị cậu véo trễ xuống, vẻ mặt mang sức sống hiếm có: "Nghĩ đến cảnh cậu để đầu trọc."
"Ừ." Cánh tay Dụ Phồn vòng qua cổ hắn ghìm chặt hơn, "Đợi tôi cạo xong cậu ngồi bên cạnh cười hết sức có thể cho tôi, chưa đến tan học thì chưa được..."
Trần Cảnh Thâm bị kéo tới, mặt hai người kề rất sát nhau, hơi thở phả ra khi Trần Cảnh Thâm nói chuyện nhẹ nhàng lướt qua cằm Dụ Phồn.
"Lúc tôi tức đều sẽ thế." Một lúc lâu sau, cả cổ, tai và mặt Dụ Phồn đều nóng bừng, cậu lạnh nhạt nói, "Lúc tôi đánh nhau còn đỏ hơn nữa cơ, có muốn nhìn không?"
Trần Cảnh Thâm trầm mặc chớp mắt với vẻ hơi dao động, mấy giây sau mới mấp máy môi ——
Dụ Phồn nghiến răng nghiến lợi ra lệnh: "Nói là không muốn."
Trần Cảnh Thâm: "Không muốn."
Dụ Phồn buông hắn ra, cơ thể nóng rực quay trở về chỗ ngồi, hút mạnh một ngụm sinh tố đậu xanh.
Thôi, thích cười thì cứ cười đi, ông đây không nhìn là được chứ gì?
Trần Cảnh Thâm tắt trò chơi đi, liếc nhìn cổ áo cậu: "Sao lại cài hết khuy áo vào thế?"
Lúc này Dụ Phồn mới nhớ ra, thảo nào nóng như vậy...
Cậu thạo tay cởi khuy áo ra, nói: "Vừa nãy lạnh."
Điện thoại rung lên, Dụ Phồn đưa lên nhìn, là tin nhắn Chương Nhàn Tịnh gửi tới nhắc hôm nay đến bàn hai người trực nhật, bảo cậu về quét lớp.
"Họp phụ huynh xong rồi, mọi người cũng về rồi." Dụ Phồn cất điện thoại đi, cầm chai nước khoáng dùng để đựng tàn thuốc lá lên, huých người bên cạnh, "Về lớp thôi."
Bọn họ về khá muộn, Chương Nhàn Tịnh với Kha Đình đã lau bảng với lau cửa sổ xong về nhà rồi, chỉ còn mỗi sàn lớp chưa lau.
Dụ Phồn đưa chổi cho Trần Cảnh Thâm: "Cậu quét đi, tôi đi giặt cây lau nhà."
Hai người làm việc rất nhanh nhẹn, cuối cùng chỉ còn mỗi hành lanh sau lớp học là chưa lau.
Một người cầm chổi một người cầm cây lau nhà, cả hai uể oải di chuyển ra ngoài hành lang. Chân trước vừa đi được nửa bước, Dụ Phồn đã nghe thấy bên cạnh có tiếng thì thầm rất khẽ ——
"Em không ngờ mẹ lại xem nhật kí của em... Hức... Nếu mẹ em cứ khăng khăng đòi hai chúng ta chia tay thì phải làm sao bây giờ?" Người nữ nức nở hỏi.
"Không sao, dù có là mẹ em, bố em, thầy cô giáo... Cả thế giới đều ngăn cản anh với em ở bên nhau, chỉ cần chúng ta vẫn còn tình cảm thì chắc chắn sẽ không có ai ép chúng ta chia tay được... Em đừng khóc mà."
Dụ Phồn nhướng mày, cảm thấy giọng nói người nam có vẻ quen quen.
Cậu nghiêng đầu sang, bắt gặp thân hình cường tráng của học sinh thể dục Chu Húc.
Phía cuối hành lang, Chu Húc áp bạn cùng bàn của cậu ta vào nơi góc chết của hành lang.
Đôi gà bông vừa bị bắt quả tang yêu sớm này ỷ xung quanh không có ai nên dính lấy nhau đầy thân mật.
Mặt trời lặn về hướng tây. Hai người họ đứng dưới ánh hoàng hôn vàng rực rỡ thủ thỉ nói chuyện, càng nói, đầu Chu Húc càng chúc xuống, Dụ Phồn còn chưa kịp rời đi, hai người đã hôn nhau. Hai bóng người chồng lên nhau, Chu Húc hơi nghiêng đầu, đỡ tay trên eo đối phương.
Hai người đang cầm đồ trong tay vô thức siết chặt tay lại.
Dụ Phồn hoàn hồn, cậu định đẩy Trần Cảnh Thâm đi, nhưng người đằng sau đã giữ lấy áo cậu nhanh hơn một bước, kéo cậu về sau. Dụ Phồn không kiểm soát được bước chân nên đâm nhẹ vào người Trần Cảnh Thâm, cả hai lại quay trở về lớp học.
Trùng hợp là lúc ấy dưới tầng vang lên tiếng loa phát thanh giấu đi tiếng động của hai người, ngoài hành lang không thấy có động tĩnh gì, có lẽ vẫn đang hôn.
Trong phòng còn yên tĩnh hơn cả bên ngoài.
Cảm nhận được ánh mắt của Trần Cảnh Thâm, Dụ Phồn hơi cụp ngón tay lại, cậu không quay đầu, cảm giác căng thẳng vô cớ bốc lên trong lòng, trong khi rõ ràng khi nãy ở dưới cầu thang, khoảng cách giữa hai người còn gần hơn thế này.
Một lúc lâu sau Dụ Phồn mới xoay người lại, nhưng cậu không ngẩng đầu lên mà chỉ đẩy người kia ra, nói nhỏ: "Đi thôi."
Trần Cảnh Thâm nhìn thoáng qua bên ngoài: "Không quét hành lang à?"
"Không quét." Dụ Phồn kéo hắn đi, "...Về nhà."
–
Buổi tối, Dụ Phồn thấy Chu Húc than vãn chuyện mình với bạn gái nhỏ yêu sớm bị tóm được trong nhóm chat.
[Chu Húc: Nhưng bọn tao đã giao hẹn với nhau rồi, sẽ không để bất kì ai ảnh hưởng đến tình yêu của hai đứa hết!]
Vậy tình yêu của hai người có thể đừng ảnh hưởng đến người khác được không?
Dụ Phồn gõ ra dòng này, song nghĩ thế nào lại xóa đi. Thôi kệ, giờ mà gửi đi chắc còn tranh luận thêm cả tối nữa.
Hơn chín giờ, đợi mãi không thấy yêu cầu gọi video tới, cậu thoát khỏi nhóm chat, bấm vào ảnh đại diện của người nào đó, gửi dấu "?" cho đối phương.
Trần Cảnh Thâm cũng nhanh chóng nhắn lại "?".
Dụ Phồn rảnh tay, quyết định gọi luôn cho hắn.
Một lúc sau Trần Cảnh Thâm mới nhận nghe. Hắn ngồi dựa vào ghế, trông lười nhác hơn những lúc gọi video ngày thường nhiều, hắn hỏi: "Sao vậy?"
Bạn đang đọc truyện trên truyen35zz.com , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!