TRUYEN35.SHOP ĐỔI TÊN MIỀN MỜI BẠN TRUY CẬP TRUYEN35ZZ.COM ĐỂ ĐỌC TRUYỆN. XIN CẢM ƠN

Đợi Tôi Sau Giờ Học

Chương 44: Đi ăn với bạn cùng bàn cũ của cậu đi


Màu nền
Font chữ
Cỡ chữ
22px
Chiều rộng khung
100%
Dãn dòng
180%
trước sau →

Dụ Phồn nhìn qua bên cạnh.

Khuy áo Trần Cảnh Thâm còn chưa cài vào, cổ áo và tóc trên trán đều hơi lộn xộn, cảm giác mọt sách đặc biệt chỉ mình hắn có đã vơi tan rất nhiều, đường cong nét mặt cũng chẳng còn lạnh lùng như trước.

Khoảnh khắc Trần Cảnh Thâm cụp mắt xuống, Dụ Phồn lập tức quay đầu đi.

"...Không phải là không thể mà là không muốn. Cậu phiền quá đi."

Ra khỏi cổng trường, đường đi cũng thông thoáng hơn. Dụ Phồn vô thức siết chặt bài tập cầm theo trong tay, nói nhanh một câu "Đi đây" rồi hòa lẫn vào dòng người không thèm quay đầu lại.

Hôm nay là thứ sáu, cũng đang giờ tan học, đường phố rất đông người, ngay cả hàng người đứng xếp hàng trước cửa một tiệm ăn vặt không tên trước khu tập thể cũ cũng đã chiếm hơn nửa lối đi.

Trước nữa là tiệm cắt tóc ngày thường Dụ Phồn hay ghé nhất.

Mặt tiền cửa hàng rất hẹp, cửa kính để ngỏ, một bài DJ quê mùa không biết tên vang ra từ bên trong. Ngoài cửa tiệm trưng một tấm biển màu đen viết chữ bằng phấn trắng bên trên: "Ông chủ hẹn hò rồi! Hôm nay giảm giá tất cả các dịch vụ!"

Thấy giảm giá, Dụ Phồn theo bản năng dừng lại trước cửa tiệm.

Giây sau, cửa kính lập tức mở ra chào đón cậu.

Một nhân viên cửa tiệm để quả đầu HKT(*) nhuộm tím quen mặt cậu hất cằm: "Dụ Phồn, tan học rồi à?"

(*) 杀马特: Phong cách nổi bật từ những năm 2008 ở Trung Quốc, để tóc dài nhuộm sặc sỡ, trang điểm đậm, mặc quần áo hầm hố, pha trộn giữa Visual Rock của Nhật và mấy ban nhạc rock Âu Mỹ.

Bố con họ Dụ đã làm nên "tiếng tăm" ở nơi này, hàng xóm láng giếng e dè trốn tránh còn chẳng kịp, nhưng nhóm thanh niên phong cách HKT trong cửa tiệm này thì lại không quan tâm mấy, lần nào Dụ Phồn tới cắt tóc, bọn họ cũng trò chuyện đôi câu với cậu.

Dụ Phồn đáp "ừm", sau đó chỉ vào tấm biển kia: "Không phải ông chủ tiệm các anh hai con rồi à?"

"Ổng bảo tình yêu của ổng với bà chủ lúc nào cũng nồng cháy." Đối phương cười khà khà, "Khỏi hỏi nhiều, cắt tóc không? Hôm nay giảm giá, cắt tóc tám tệ thôi. Cắt không?"

Cắt chứ, đương nhiên phải cắt, còn cạo trọc nữa kìa. Hôm nay cậu đã tuyên bố trước mặt Trần Cảnh Thâm rồi, huống gì giờ còn đang giảm giá.

Dụ Phồn đứng im tại chỗ không nhúc nhích.

"Ô, còn mang sách giáo khoa về nhà cơ à?" Nhìn thấy thứ đồ trong tay cậu, "HKT" không khỏi giật mình, hỏi tiếp, "Tóc như thế này mà trường học vẫn chưa tóm cổ cậu sao?"

Một nhân viên khác đang cắt tóc cho khách trong tiệm cũng cười nói: "Có khi giáo viên cũng thấy để thế đẹp trai."

Tóc mái Dụ Phồn khá dài, nhưng không phải dài kiểu thẳng đuồn đuột. Có lẽ bởi ngày thường cậu hay cào đầu nên tóc lúc nào cũng xõa phồng lên rất tự nhiên, là kiểu tóc mà những nam sinh khác gội đầu xong lúc nào cũng muốn sấy cho giống vậy, cộng thêm hai nốt ruồi mờ trên mặt cậu tạo cảm giác rất mạnh mẽ.

Dụ Phồn đút một tay trong túi, bỗng nhiên nghiêng mặt hỏi: "Anh biết cạo chữ cái không?"

Đối phương hơi sửng sốt: "Biết. Hai mươi sáu chữ cái anh cạo được hết."

Dụ Phồn nghĩ ngợi mấy giây: "Có cạo được song long hí châu(*) không?"

(*) Song long hí châu: Hình ảnh hai con rồng nâng viên ngọc, tượng trưng cho sự cát tường.

"...Không."

"Ồ." Dụ Phồn xoay người rời đi, thả lại một câu trong gió, "Thế không cắt đâu."

"..."

Về đến nhà, Dụ Phồn lập tức vào phòng, lúc lấy chìa khóa cửa phòng mình ra, cậu hơi khựng lại.

Cậu nhíu mày, khom lưng nhìn lại thật kĩ.

Bên cạnh khóa cửa phòng cậu có hai vết trầy xước mờ mờ.

Mấy năm nay an ninh nơi cậu ở không được tốt, nhà cậu thường xuyên bị cạy cửa, khóa cửa bị cạy ra hoặc là hỏng, hoặc là chồng chất những vết tróc trầy.

Cánh cửa phòng cậu hiển nhiên nhỏ hẹp hơn, không bị trầy nhiều, nhưng dấu vết của thời gian thì lại dài quá đỗi.

Dụ Phồn miết nhẹ ngón tay lên bề mặt cửa, sau đó cắm chìa khóa vào, mở cửa trót lọt.

Khóa vẫn chưa hỏng.

Dụ Phồn đứng yên tại chỗ mấy giây mới đứng dậy vào nhà. Trước khi đóng cửa, cậu nhìn lướt qua căn phòng đóng kín của Dụ Khải Minh ở bên cạnh.

Chín giờ tối, Trần Cảnh Thâm gọi video tới, mãi đến khi sắp tắt rồi mới được nhận.

Bạn đang đọc bộ truyện Đợi Tôi Sau Giờ Học tại truyen35.shop

Trần Cảnh Thâm ngẩng đầu khỏi bộ đề, nhìn về phía màn hình. Còn chưa kịp nhìn thấy rõ người, bên kia đã gây sự trước ——

"Nhìn cái gì mà nhìn?" Dụ Phồn ngồi xếp bằng trên ghế lau tóc với vẻ mặt bực bội, đanh thép nói, "Hôm nay tiệm cắt tóc đóng cửa rồi."

"..."

Trần Cảnh Thâm nói: "Thứ sáu mà đóng cửa? Bọn họ không biết cách kinh doanh lắm nhỉ."

Dụ Phồn đánh mắt đi, "Ừ" một tiếng nghe không rõ: "Mai đi cắt."

Làm xong một bài khá thường gặp, Trần Cảnh Thâm đánh dấu một đề bài cho cậu làm luôn. Dạo này kiến thức càng lúc càng khó, Dụ Phồn đọc mà đau hết cả đầu, bò người ra bàn vò đầu bứt tóc.

Video yên lặng hai phút, Trần Cảnh Thâm bỗng nói: "Thật ra không cắt cũng tốt."

Động tác của Dụ Phồn khựng lại.

Cậu mở cam sau, lúc này điện thoại đang nằm úp sấp trên mặt bàn nên Trần Cảnh Thâm chỉ nhìn thấy một khoảng đen nhánh.

Nhưng hắn vẫn nhấc mi mắt nhìn, cứ như đang đối mặt với cậu vậy.

"Nếu cắt đi rồi, sau này ngủ sẽ rất dễ bị phát hiện." Trần Cảnh Thâm nhẹ nhàng nói.

"..."

Dụ – không biết đã bao lâu rồi không ngủ hẳn hoi trong giờ học – Phồn chớp mắt: "...Ồ, thế à."

"Hơn nữa cắt đi thì sẽ chọc vào mắt, lúc ngủ không thoải mái."

"Sao cậu biết?"

"Hồi nhỏ từng cắt tóc đi vì nóng quá, suốt thời gian sau không hôm nào ngủ yên."

"Chậc." Dụ Phồn trượt xuống theo nấc thang, tỏ giọng điệu rất phiền hà, "Thế thôi... Sau này tính tiếp."

Trần Cảnh Thâm "Ừm" một tiếng: "Đã giải được bài chưa?"

"Chưa, đang đọc, đừng có giục." Lần này là phiền thật.

Trần Cảnh Thâm cúi đầu xoay bút, nói: "Ừm."



Hôm nọ Hồ Bàng dẫn theo một đám người hừng hực khí thế vọt tới lớp 11-7, cuối cùng đến nơi lại không gặp được đối tượng cần tìm.

Thấy ông, Chương Nhàn Tịnh bắt đầu bịa Trần Cảnh Thâm bị ốm, Dụ Phồn với Vương Lộ An đưa hắn vào viện.

Hồ Bàng tin tưởng Trần Cảnh Thâm trăm phần trăm nên cũng không nói gì nữa, chỉ xua tay yêu cầu người đi đằng sau cắt phăng đuôi tóc xoăn của Chương Nhàn Tịnh.

Vì chuyện này mà ngày hôm sau, Chương Nhàn Tịnh trút hết cơn giận lên cánh tay Vương Lộ An, nện cậu ta tí nữa thì lên cơ.

Thi giữa kì xong chưa được bao lâu đã lại đến thi tháng, nhưng quy trình thi tháng ở trường cấp ba số bảy Nam Thành không phức tạp như thi giữa kì, thậm chí còn không cần đổi chỗ, cũng chỉ giống mấy bài kiểm tra trên lớp.

Thứ tư vừa thi xong, thứ sáu giáo viên đã trả kết quả, sau khi phát bài xuống thì bắt đầu chữa bài.

Tan học, Vương Lộ An cầm bài thi toán của Dụ Phồn, nghẹn họng nói: "Mày, bài thi toán, tại sao lại có thể hơn tao ba điểm..."

Đương giữa hạ, nắng chói chang, trời khô nóng, mấy chiếc quạt gió to trên trần lớp học kẽo kẹt quay như muốn tắt thở.

Dụ Phồn gập bài thi lý lại để quạt, nghe vậy, cậu ngước lên: "Ý gì?"

"Không phải, thi toán cuối kì I tao hơn mày mấy chục điểm, lần này bài thi toán khó như thế mà mày được tận 70 điểm..." Vương Lộ An không thể nào chấp nhận được, "Mày nói thật cho tao, có phải mày lén đi học thêm sau lưng tao không?"

Chương Nhàn Tịnh ngồi vắt chéo chân, quơ quơ chân: "Làm gì có chuyện, cậu ấy..."

"Có thể xem là vậy."

Lực tay Dụ Phồn rất mạnh, mỗi luồng gió quạt ra đều có thể từ từ phả lên mặt bạn cùng bàn của cậu.

Bạn đang đọc truyện trên truyen35zz.com , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!

Bạn có thể tìm kiếm truyện với các từ khóa sau: Đợi Tôi Sau Giờ Học, truyện Đợi Tôi Sau Giờ Học , đọc truyện Đợi Tôi Sau Giờ Học full , Đợi Tôi Sau Giờ Học full , Đợi Tôi Sau Giờ Học chương mới


Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Back To Top