Kể từ lúc đó, từ lúc ăn đến lúc ra thanh toán, từ quán ăn đến khi tới quán net, Dụ Phồn lơ đẹp Trần Cảnh Thâm.
Khi chơi game, mọi người rất hay to tiếng, nhất là khi năm thằng con trai cùng nói vào một cái mic.
Vương Lộ An và Tả Khoan đi chung đường dưới, hai người nói chuyện được mấy câu là lại phải gào rú lên, ồn ào đến mức Dụ Phồn phải giảm âm lượng trò chơi hết lần này đến lần khác.
"Này, kĩ thuật của mày gà quá." Trong tai nghe, Tả Khoan nói vào mic trong game, "Còn không bằng người chơi cùng khi nãy."
"Vâng vâng vâng, mày nghĩ thử xem tại sao người khi nãy lại có thể làm người chơi cùng được —— Đệt!" Vương Lộ An hoảng hốt gào, ấn chuột tành tạch, "Bọn đường giữa đến kìa! Tả Khoan mày chắn sát thương cho tao —— Cái đcm mày bán tao??"
"Anh em vốn là chim cùng rừng."
(*) Thành ngữ gốc: (Vợ chồng) vốn là chim cùng rừng, tai họa đến ai nấy tự bay đi.
"Cút!" Vương Lộ An nói, "Dụ Phồn, sao qua đường giữa rồi mà mày không báo?!"
Dụ Phồn: "Quên mất."
Vương Lộ An: "Hôm nay mày làm sao thế, sao tao cứ cảm giác như mày chơi không tập trung ấy."
Đúng là không tập trung.
Dời nhân vật trong game đến địa điểm an toàn, Dụ Phồn quay đầu lại, đối mặt với người ngồi bên cạnh mình.
"Nhìn cái gì mà nhìn?" Cậu bực bội hỏi.
Trần Cảnh Thâm mở máy lên xong chẳng làm gì cả, cứ ngồi dựa vào sô pha như thế, thỉnh thoảng nhìn vào màn hình máy cậu, thỉnh thoảng lại nhìn cậu.
"Xem cậu chơi game." Trần Cảnh Thâm nói.
Vương Lộ An "Đệt" một tiếng trong tai nghe: "Sao học sinh giỏi lại ngồi cạnh mày?"
Dụ Phồn: "Ra net ngồi."
Vương Lộ An ngạc nhiên: "Quan hệ giữa hai người đã tốt đến mức cuối tuần hẹn nhau đi net rồi cơ à?"
"Trùng hợp gặp."
"Ở Ngự Hà mà cũng gặp được?"
"..."
Đâu ra lắm câu hỏi thế?
Dụ Phồn dịch micro bên miệng ra xa, lạnh lùng nhìn Trần Cảnh Thâm: "Xem máy tính của cậu đi, không thì biến về nhà."
Trần Cảnh Thâm ngoan ngoãn quay đầu đi, bấm mở bừa một bộ phim.
Đánh liên tục năm trận, Chu Húc kêu mẹ cậu ta gọi xuống tầng dọn đồ giúp, bảo bọn họ chờ mười phút.
Đúng lúc những người khác cũng đều đã mệt, quyết định treo máy, nói chuyện qua mic trong game.
Đeo tai nghe suốt chiều, tai nhức mỏi vô cùng, Dụ Phồn tắt mic, tháo tai nghe để trên mặt bàn, tăng âm lượng máy tính lên mức tối đa để vẫn có thể nghe mọi người nói chuyện.
Dụ Phồn dựa người ra sau ghế, ngồi vắt chéo chân tìm điếu thuốc, vừa định đưa lên miệng thì ánh mắt thoáng bắt gặp người bên cạnh, thế là cậu lại ngừng.
Trần Cảnh Thâm không đeo tai nghe, hắn bày hết đống văn phòng phẩm thi cử của mình lên mặt bàn, dáng ngồi khá thoải mái, lạnh nhạt ngồi xem phim.
Trên màn hình máy tính của hắn có hai nhân vật hoạt hình, nam ôm nữ đi trên bầu trời, cậu ngẩng lên xem, [Lâu đài bay của pháp sư Howl].
"..." Không thể nào tưởng tượng được Trần Cảnh Thâm lại xem kiểu phim này.
Dụ Phồn xem thời gian, đã đến giờ ăn tối, bên ngoài trời cũng đã nhập nhoạng.
Cậu huých đầu gối vào người bên cạnh: "Trần Cảnh Thâm, sao cậu còn chưa về?"
"Chắc tôi qua..." Dụ Phồn khựng lại, "Liên quan đéo gì đến cậu."
Trần Cảnh Thâm: "Tôi cũng qua đêm."
"..."
"Cậu học mấy chuyện ngoan đi có được không vậy?" Dụ Phồn nhíu mày, "Nhà tôi không có ai quản lí cả, cậu cũng không có ai quản à?"
"Không có." Trần Cảnh Thâm nói, "Giờ người nhà tôi đều đang ở nước ngoài, nên ở ngoài cả đêm cũng không sao cả."
"..."
Trần Cảnh Thâm cũng dựa người ra sau theo cậu, hỏi: "Đó là vẻ mặt gì vậy?"
"Không, chỉ là tôi cảm thấy," Dụ Phồn vẫn bất động nhìn hắn, "Trần Cảnh Thâm, dạo này cậu đang trong giai đoạn nổi loạn đấy à?"
Trần Cảnh Thâm lẳng lặng đối mặt với cậu một lúc.
"Cậu có nghĩ là," Trần Cảnh Thâm trần thuật lại, "có thể tôi đang trong giai đoạn yêu thầm..."
Dụ Phồn vươn tay bịt miệng hắn.
"Dụ Phồn! Dụ Phồn!" Tai nghe trên bàn vang lên tên cậu, Vương Lộ An đang gọi cậu bên trong, "Đâu rồi?"
Dụ Phồn nói với vẻ mặt vô cảm: "Câm miệng, xem tiếp phim của cậu đi."
Trần Cảnh Thâm gật đầu.
Dụ Phồn buông hắn ra, mở mic: "Sao thế?"
"Mày đi đâu thế, gọi mãi... Tao với Tả Khoan đang bàn chuyện đi công viên giải trí tết Đoan Ngọ này." Vương Lộ An hơi ngừng lại, "À phải, gọi cả học sinh giỏi đi cùng nữa."
Dụ Phồn không hứng thú lắm với mấy chuyện đó, chẳng buồn nghĩ ngợi: "Tao ——"
Trần Cảnh Thâm: "Được."
"..."
Trần Cảnh Thâm nghiêng đầu sang: "Tôi chưa đi công viên giải trí bao giờ."
Thế thì tự cậu đi thành nhóm với mấy đứa nó đi ——
"Chúng ta đi cùng đi." Trần Cảnh Thâm nói.
"..."
Dụ Phồn im lặng căng thẳng giây lát, một lúc lâu sau, cậu bực bội nhét điếu thuốc lại về bao, ậm ờ nói vào mic: "Tùy. Tao đi vệ sinh đã, đừng vào ván vội."
Cuối tuần, quán net đông kín người. Đã đến giờ cơm tối, mùi thức ăn tràn ngập khắp không trung.
Lúc đứng dậy, trùng hợp sao cậu nghe thấy nữ sinh ngồi mày trước đang nói chuyện qua điện thoại: "Tớ đang ở quán net... Chơi gì á? Có chơi gì đâu, ngồi xem phim thôi... Chịu thôi, đi với bạn trai mà... Không chán, ổng nói chuyện với tớ liên tục, còn mua cho tớ nhiều đồ ăn lắm, có điều ngồi mệt quá."
Quay về từ nhà vệ sinh, Dụ Phồn xoay người định về chỗ máy, song đi được hai bước lại dừng lại, quay đầu nhìn về phía quầy.
Bạn đang đọc truyện trên truyen35zz.com , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!