Hồ Bàng cầm que kẹo mút, nheo mắt quan sát hồi lâu rồi hỏi bằng vẻ ngờ vực: "Mấy cậu sẽ không chuẩn bị riêng đạo cụ nhỏ để sử dụng lúc bị tôi tóm hút thuốc đấy chứ?"
Dụ Phồn đứng dựa vào tường với vẻ mặt nhất thời không nói nên lời. Cậu lấy trong túi ra một que kẹo khác chưa bóc vỏ, ném cho ông.
Hồ Bàng cầm lấy quan sát, loại kẹo này đúng là có thiết kế kì lạ, trên vỏ còn viết hoa in đậm dòng chữ "Thần khí cai thuốc".
Trên tay Dụ Phồn đúng là không có mùi thuốc lá.
"Nếu là kẹo cai thuốc của cậu, vậy thì tại sao lại ở trong miệng Trần Cảnh Thâm?" Hồ Bàng hỏi.
"...Em," Dụ Phồn khựng người, ậm ờ đáp, "ăn thấy ngon nên cho cậu ấy một que."
"Đây là loại kẹo có thể tùy tiện cho bạn bè ăn sao? Đứng thẳng người lên, đây là dáng đứng cần phải có của một thanh thiếu niên đấy à?" Hồ Bàng chắp tay sau lưng, nhíu mày giận dữ, "Cậu không hút thì cậu chạy làm gì?" Còn bắt ông phải chạy theo đến tận cổng sau trường!
Dụ Phồn: "Em quen."
"..."
Hồ Bàng hít sâu một hơi, lại nhìn sang học sinh còn lại đứng bên cạnh Dụ Phồn, chỉ trong giây lát, sắc mặt ông thả lỏng hơn rất nhiều, "Cảnh Thâm à, sao em cũng có mặt trong phòng học ở tòa thực nghiệm?"
Trần Cảnh Thâm buông tay bên người, cụp mắt, không biết đang nghĩ cái gì mà phải một lát sau mới nhận ra mình đang được hỏi.
Hắn ngẩng đầu lên, vừa định đáp.
"Em gọi cậu ấy đến." Dụ Phồn lười biếng tiếp lời.
Hồ Bàng trừng mắt liếc cậu rồi lại nhìn Trần Cảnh Thâm: "Không chạm vào thứ gì học sinh không nên chạm chứ?"
"Cậu ấy không hút." Dụ Phồn nói.
Hồ Bàng nhẹ nhàng hỏi: "Vậy tại sao khi nãy em cũng chạy theo bọn họ?"
"Em kéo cậu ấy chạy." Dụ Phồn nói.
"Hỏi cậu à? Sao trước đây tôi không hề phát hiện ra cậu nói nhiều vậy nhỉ??" Không thể nhịn được nữa, Hồ Bàng quay đầu sang mắng, "Thế cậu nói đi, cậu kéo người ta chạy làm gì?"
Dụ Phồn nhắm mắt nói bừa: "Cậu ấy đứng ngay bên cạnh, em tiện tay túm theo."
Hồ Bàng bật cười vì tức giận: "Như thế mà cũng tiện tay được, sao lúc tan học cậu không tiện tay túm em ấy về nhà luôn đi?"
Hồ Bàng định mắng mấy câu nữa, nhưng hai người đằng trước tự dưng cùng nghiêng mặt đi rất ăn ý.
Hồ Bàng khó hiểu nhíu mày, vặn nắp bình giữ nhiệt trong tay uống một ngụm trà nóng, sau đó bắt đầu đưa ra câu hỏi khi nãy trong phòng có những ai.
Mãi đến khi chuông tan học reo vang, ông vẫn chưa hỏi ra được cái tên nào.
Dụ Phồn, vẫn như trước đây, không chịu hé răng, còn Trần Cảnh Thâm thì toàn "Không nhìn rõ", "Không quen", "Không nhớ lắm", làm cho Hồ Bàng tức đến mức thở hổn hển, xua tay bảo hai người họ mau quay về chuẩn bị vào tiết học tiếp theo.
Vừa tan học, chỉ trong chớp mắt, cả trường học đã náo nhiệt hẳn lên. Trên hành lang khu dạy học, đám học sinh chen chúc nhốn nháo rộn ràng.
Dụ Phồn đi thẳng về lớp học, cậu đi hơi nhanh, các bạn học đi tới theo hướng chính diện đều nhường đường cho cậu theo bản năng.
"Lúc chạy cậu nói với tôi cái gì thế, tôi không nghe rõ." Lúc sắp đến lớp, đằng sau bỗng vang lên một câu nói.
"..."
Áo phông đồng phục mỏng chẳng giấu được bao nhiêu, Trần Cảnh Thâm cảm nhận được rõ ràng rằng bạn cùng bàn của hắn hơi cứng vai lại, bước chân chậm dần, tư thế đi cũng trở nên gượng gạo.
Vài giây sau, đối phương mới lạnh lùng trả lời hắn: "Không nghe rõ thì dẹp."
Trần Cảnh Thâm sóng vai cậu, nhẹ nhàng nhắc nhở: "Hình như muốn hẹn gì đó với tôi thì phải?"
"..."
Mẹ nó, không phải cậu nghe được đấy à??
Thấy hai người bọn họ về lớp, Vương Lộ An thò nửa người ra khỏi phòng học, há miệng gọi: "Dụ Phồn ——"
Chỉ vừa mới gọi tên, cậu ta đã thấy người anh em của mình cúi thấp đầu vọt vào trong lớp như gió cuốn, tốc độ nhanh đến mức chẳng tài nào nhìn rõ mặt.
Vương Lộ An nhìn theo cậu quay về chỗ ngồi, một lúc sau mới ngơ ngác quay đầu lại hỏi người đi theo đằng sau Dụ Phồn: "Học sinh giỏi, cậu ấy sao thế, Hổ Béo phạt các cậu à?"
Trần Cảnh Thâm đáp: "Không."
"Thế cậu ấy..."
Trần Cảnh Thâm lạnh nhạt đi ngang qua người cậu ta, quay về chỗ ngồi của mình.
Bạn đang đọc truyện trên truyen35zz.com , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!