Mùa hè ở Nam Thành như nhốt người ta trong lồng hấp, dù quán nướng có lắp mấy cây quạt lớn quay tít trên đầu khách vẫn không thể xua đi được cái khô nóng trong không khí.
Dụ Phồn ngồi đó, cảm tưởng như vừa bị một chậu nước đá hắt thẳng mặt, xung quanh bỗng nhiên lạnh ngắt.
Dụ Khải Minh về rồi. Dụ Khải Minh ở ngay gần đây. Dụ Khải Minh đang nhìn cậu.
Từng nhận thức một đều như kíƈɦ ŧɦíƈɦ thần kinh Dụ Phồn. Vai và cổ cậu vô thức trở nên căng thẳng, ánh mắt tuần tra khắp phía đầy cảnh giác, song vẫn chẳng thể tìm thấy khuôn mặt quen thuộc khiến người ta kinh tởm kia.
Tại sao lại gọi đồ cho cậu? Dụ Khải Minh nhìn thấy gì rồi? Vừa nãy cậu với Trần Cảnh Thâm... có làm gì không?
Dụ Phồn không biết giờ phút này, sắc mặt mình khó coi cỡ nào.
Trần Cảnh Thâm lẳng lặng nhìn Dụ Phồn, sau đó vươn tay chạm vào đầu ngón tay căng thẳng của cậu, nhưng hắn vừa chạm vào, đối phương đã rụt tay về ngay lập tức như bị điện giật.
Động tác nhanh hơn đầu óc, Dụ Phồn sửng sốt mấy giây mới ngẩng đầu lên nhìn Trần Cảnh Thâm.
"...Tay tôi dầu mỡ." Dụ Phồn tìm lại được giọng nói. Cậu nhanh chóng khôi phục lại sắc mặt như bình thường, đánh mắt đi, hỏi, "Ăn no chưa?"
"Rồi."
"Thế đi thôi." Dụ Phồn cầm lấy khay sắt cuối cùng bà chủ bưng đến, để phía trên thùng rác rồi nghiêng nhẹ, đổ rào mấy xâu cánh gà vào túi nilon màu đen.
Quay về khu chung cư cũ, Dụ Phồn ngẩng đầu lên nhìn, đúng là phòng đã sáng đèn. Đèn phòng khách đã cao tuổi rồi, chiếu sáng thì được chứ bật lâu sẽ gây hại cho mắt, ánh sáng le lói tạo cho người ta cảm giác áp lực, uể oải và không được thoải mái.
Ra ngoài cổng khu dân cư, áo Trần Cảnh Thâm bị người đằng sau giữ chặt.
"Cậu đừng lên." Dụ Phồn cụp mắt, không nhìn hắn, "Đứng đây chờ tôi, tôi đi lấy bài thi của cậu xuống."
"Tôi đi cùng." Trần Cảnh Thâm nói.
"Bảo cậu chờ thì cậu chờ đi."
Nói xong, Dụ Phồn xoay người rời đi. Trần Cảnh Thâm vươn tay định nắm tay cậu, nhưng sau nhớ lại phản ứng khi nãy của cậu, hắn lại lần lên nắm cánh tay.
"Tôi đi lên cùng cậu." Trần Cảnh Thâm nói, "Chỉ đứng ngoài cửa chờ cậu thôi."
Mặc dù Dụ Phồn chưa từng đề cập đến quan hệ với người trong nhà cùng hắn, Trần Cảnh Thâm vẫn có thể đoán được phần nào.
Trần Cảnh Thâm không nhắc hẳn, Dụ Phồn lại thẳng thừng quay đầu nhìn hắn: "Không cần, lần trước tôi đánh lão sợ rồi, dạo này không dám chọc tôi nữa đâu. Cậu đứng ở đây chờ, đừng đi lung tung."
Lúc Dụ Phồn đẩy cửa vào nhà, Dụ Khải Minh đang ngồi trên sô pha vừa hút thuốc vừa gọi điện thoại.
Dụ Khải Minh liếc cậu một cái rồi lại quay đầu xem TV, nói chuyện rất phấn khởi: "Đúng vậy, vừa về nhà. Mẹ nó chứ! Tôi đã bảo anh cứ cược cái đó cùng tôi đi mà không nghe! Giờ lại trách ngược ông đây —— Được được được, chắc chắn lần sau sẽ giúp anh phát tài..."
Dụ Phồn không nhìn ông ta, đi thẳng vào phòng mình.
Dường như hình thức ở chung của bọn họ đã cố định. Mỗi lần đánh nhau xong, Dụ Khải Minh sẽ rời khỏi nhà trong một thời gian ngắn để dành thời gian cho hai người bình tĩnh và hồi phục lại, sau đó khi về thì lại coi đối phương là không khí như thường lệ. Bọn họ im lặng không nói chuyện, âm u đợi chờ lần bom nổ tiếp theo.
Mối quan hệ của cậu với Dụ Khải Minh như một vết sẹo vĩnh viễn không thể lành lại được nữa, kết vảy rồi lại rách ra, máu chảy đầm đìa trong lại khép miệng. Trước đây Dụ Phồn luôn lựa chọn mặc kệ, cậu cam chịu đợi chờ đến cái ngày vết sẹo ấy hoàn toàn hoại tử, tiêu tan.
Nhưng bây giờ, cậu đã không còn muốn cùng bị hủy hoại với vết sẹo này nữa.
Ra khỏi quán đồ nướng, về nhà, vào phòng, suốt dọc đường đi Dụ Phồn không để lộ bất kì biểu cảm gì trên khuôn mặt, nhưng trái tim cậu nhảy nhanh hơn ngày thường.
May mắn là Dụ Khải Minh chưa nhìn thấy cái gì không thể nhìn, nếu không lão sẽ chẳng thể biết điều như thế được.
Cậu chống tay lên bàn để bản thân bình tĩnh lại mấy phút, sau khi đem giấu kĩ một số món đồ đi, cậu cầm bài thi của Trần Cảnh Thâm xuống tầng.
Dụ Khải Minh gác hai chân lên bàn trà, nói chuyện điện thoại với vẻ mặt thờ ơ. Cửa phòng vừa đóng lại, ông ta lập tức đảo mắt, nhìn chằm chằm cánh cửa phòng đóng chặt hồi lâu.
Mãi đến khi trong tiếng thoại vang lên tiếng dò hỏi, ông ta mới thu ánh mắt về, chậm chạp đứng dậy từ sô pha.
"Đúng vậy, thằng con trai rẻ tiền của tôi ra ngoài rồi... Không cãi nhau, tôi lười cãi nhau ầm ĩ với nó lắm, thằng chó đấy xuống tay nặng vđ, hôm nọ tí nữa thì ông đây bị nó đánh chết, tháng này phải đi đòi còn đĩ kia thêm tiền thuốc men rồi."
Dụ Khải Minh tới chỗ cửa sổ phòng khách, nhìn vọng xuống. Trong ánh đèn đường tối tăm của khu dân cư cũ, ông ta nhìn thấy con trai mình đi đến trước mặt cậu trai khi nãy ở trong quán nướng, đưa bài thi qua.
"Anh cũng kiềm chế chút đi, bớt nói chuyện với nó mấy câu là đỡ phải chịu được bao nhiêu vết thương còn gì? Cẩn thận chọc đúng vảy ngược của con trai, lớn lên nó không phụng dưỡng anh tuổi già đâu." Người trong điện thoại nói, "Thời kỳ nổi loạn ấy mà, anh chịu đựng mấy năm nữa là nó biết nghe lời ngay."
"Tôi đối xử với nó chưa đủ tốt chắc? Hồi nó bảy tuổi tôi đã dẫn nó đi ăn KFC, vừa nãy còn gọi cho nó với thằng bạn nó hai xâu cánh gà, tôi thấy đây không phải vấn đề ở thời kỳ nổi loạn, mà là thằng chó này thật sự rất ngang tàng... Nhưng đúng là dạo này tốt hơn rồi, tôi thấy hình như nó có học hành, còn kết bạn với một người trông rất ngoan nữa."
Ánh mắt Dụ Khải Minh đặt trên người cậu trai cao gầy dưới tầng, yên lặng một hồi mới lại nói tiếp: "Thằng bạn kia của nó trông giàu phết đấy."
Bạn đang đọc truyện trên truyen35zz.com , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!