TRUYEN35.SHOP ĐỔI TÊN MIỀN MỜI BẠN TRUY CẬP TRUYEN35ZZ.COM ĐỂ ĐỌC TRUYỆN. XIN CẢM ƠN

Đợi Tôi Sau Giờ Học

Chương 66: 66


Màu nền
Font chữ
Cỡ chữ
22px
Chiều rộng khung
100%
Dãn dòng
180%
trước sau →

Với số điểm hiện tại, chắc cậu chỉ có nước đi rửa bát trong căn tin trường.

Đã rất lâu rồi Dụ Phồn không khóc, khóc là yếu thế, là hèn nhát, là mất mặt. Vì vậy khi ý thức được rằng mình đang rơi nước mắt, cậu lập tức cố nén lại.

Nhưng tay Trần Cảnh Thâm cứ như một chốt mở, Dụ Phồn chẳng thể kìm nổi.

Vì vậy khi bị xoa đầu, cậu vừa rơi nước mắt vừa thấy xấu hổ.

...Mất mặt quá.

Mưa mùa hạ đến nhanh mà đi cũng nhanh, tiếng động trên tấm ván chắn mưa cũng dần nhỏ lại. Dụ Phồn vùi trong áo phông của Trần Cảnh Thâm, cam chịu đợi khoảng vải ấy khô rồi mới dậy.

Két ——

Vừa kín vừa nhẹ, Dụ Phồn giật thót, lập tức vọt ngay ra từ trên người Trần Cảnh Thâm.

Cậu chống lên tay vịn cầu thang, hoảng loạn và cảnh giác ngửa đầu lên xem. Cầu thang cũ kĩ kéo dài lên trước, bóng tối âm u tĩnh mịch vô cùng.

"Sao thế?" Trần Cảnh Thâm ngẩng đầu lên theo.

Dụ Phồn im lặng lắng nghe thật lâu, tiếng động ngắn ngủi kia không xuất hiện nữa, cũng không có ai xuống tầng. Cậu ngơ ngẩn nói: "Có nghe thấy tiếng gì không?"

"Không có."

Nghe nhầm à?

Dụ Phồn sống mười bảy năm trong tòa nhà này, tiếng động kia nghe như đang vật lộn khi trục chân ga không ma sát.

Nhưng rất nhẹ thôi, nhẹ đến mức bản thân cậu cũng không rõ là sự thật hay là ảo giác.

Sau một hồi do dự, Dụ Phồn vẫn bước lên một nửa cầu thang để xem xét, cửa phòng tầng hai đóng kín, tất cả đều giống y như khi xuống tầng.

"Nghe thấy gì à?" Trần Cảnh Thâm thấp giọng hỏi, định đi lên theo Dụ Phồn, nhưng đi được hai bậc cầu thang lại bị Dụ Phồn ngăn lại.

"Không có gì, nghe nhầm."

Dụ Phồn bị kéo mạnh từ dòng cảm xúc ra, cuối cùng cũng ý thức được nơi đây là dưới tầng nhà, xung quanh là những tòa nhà dân cư dày đặc, người khác không đến gần cũng có thể nhìn thấy được.

Sau khi xác định hàng hiên không có ai, cậu thở phòa nhẹ nhõm, khó chịu chớp đôi mắt khô khốc.

Từ nhỏ đã vậy, dư âm chậm của việc khóc rất mạnh, mắt sưng đỏ hoe, phải đợi thật lâu sau mới bớt. Vì vậy hồi trước sau khi bị Dụ Khải Minh đánh, Vân San không chỉ cần đắp miệng vết thương giúp cậu mà còn đắp cả đôi mắt.

Trần Cảnh Thâm nhìn đôi mắt đỏ bừng, giây tiếp theo, Dụ Phồn giơ tay che kín mắt.

Bạn đang đọc bộ truyện Đợi Tôi Sau Giờ Học tại truyen35.shop

"Nhìn đéo gì??" Dụ Phồn kéo quần áo, lạnh nhạt nói, "Đi thôi."

Mưa vơi dần, Trần Cảnh Thâm cầm theo chiếc ô đen hai thằng con trai cố lắm mới cùng chen phía dưới được.

Lúc ra khỏi khu dân cư, Dụ Phồn không kìm được quay đầu lại nhìn thoáng qua, vẫn che một tay trước mắt, nghển cổ thật cao.

Cửa sổ tầng hai tối đèn, không có ai.

"Thấy được đường đi không?" Trần Cảnh Thâm quét mắt nhìn bạn trai mình phải mang theo gánh nặng.

"Hỏi thừa." Dụ Phồn quay đầu lại, cúi mắt nhìn đường đi phía trước, "Tôi đâu có mù."

Trần Cảnh Thâm: "Có cần mua thuốc mắt..."

"Im miệng, Trần Cảnh Thâm." Bàn tay chắn trên mặt nắm vào rồi lại buông ra, "Không tôi sẽ đánh cậu mất trí nhớ."

Trần Cảnh Thâm hơi nghiêng dù về đằng trước, che cả mặt mình đi.

"Cười cũng đánh cậu." Người bên cạnh lạnh lùng nói.

Trần Cảnh Thâm hỏi: "Chúng ta đi đâu đây?"

Nghỉ hè, thư viện là nơi rất đắt hàng, giờ này đi chắc chắn không còn chỗ ngồi, Dụ Phồn dẫn Trần Cảnh Thâm đến quán net thường đi, ở ngay gần khu chung cư cũ, tồi tàn hơn Cool boy nhiều.

Hai người không ăn sáng cũng chưa ăn trưa, Trần Cảnh Thâm đi dạo quanh hai nhà hàng bên cạnh, khi quay về máy với hai cốc lẩu Oden, hắn thấy bạn trai mình ngồi vắt chéo chân, đang nheo mắt nhíu mày nhìn chằm chằm màn hình máy tính với vẻ mặt khó chịu.

Đặt đồ vật xuống, quét mắt nhìn màn hình, hắn nhìn thấy một dòng chữ to: "Điểm trúng tuyển của tất cả các trường đại học ở Giang Thành.

Mặc dù Dụ Phồn vẫn chưa nghiêm túc cân nhắc xem sau này nên vào đại học nào, nhưng với thành tích của Trần Cảnh Thâm, chắc chắn sẽ nhắm vào các trường top đầu ở Giang Thành.

Trần Cảnh Thâm gắp một xâu củ cải trắng đưa tới miệng, Dụ Phồn nhìn chằm chằm màn hình máy tính, nghiêng đầu cắn một miếng.

"Trần Cảnh Thâm." Khi lướt chuột đến cuối cùng, Dụ Phồn nói với vẻ mặt không cảm xúc, "Không bỏ trốn nữa."

"Gì?"

"Không thi đỗ." Dụ Phồn tính toán, với số điểm hiện tại, chắc cậu chỉ có nước đi rửa bát trong căn tin trường.

Trần Cảnh Thâm vươn tay, cánh tay dừng lại cách màn hình mấy centimet, chỉ vào một trường trong số đó, "Mấy trường này được này."

Bạn đang đọc truyện trên truyen35zz.com , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!

Bạn có thể tìm kiếm truyện với các từ khóa sau: Đợi Tôi Sau Giờ Học, truyện Đợi Tôi Sau Giờ Học , đọc truyện Đợi Tôi Sau Giờ Học full , Đợi Tôi Sau Giờ Học full , Đợi Tôi Sau Giờ Học chương mới


Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Back To Top