Lần đầu tiên Dụ Phồn thản nhiên nói ra cái việc mà hồi cấp ba luôn phải giấu giấu giếm giếm làm trong góc khuất không dám để cho ai bắt gặp hồi cấp ba, sau sáu năm trời.
Cậu rất bình tĩnh, nói xong còn bổ sung thêm "Em tan làm đây" với mấy người đang trợn mắt há hốc trong văn phòng, rồi lại kéo Trần Cảnh Thâm như xách đồ ăn rời đi.
Trên đường về nhà, có mấy lần Trần Cảnh Thâm quay đầu định nói chuyện, nhưng khi nhìn thấy vành tai đỏ rực lộ ra bên ngoài mũ, hắn lại nghiêng đầu nhịn xuống.
Đương giờ tan tầm, đường phố chen chúc, người qua đường đi lại xung quanh vội vã, cánh tay họ kề sát nhau thân mật.
Yết hầu Trần Cảnh Thâm hơi run, hắn nghiêng đầu trong đám đông, nói khẽ: "Dụ Phồn, lúc theo đuổi tôi cậu đâu có nói thế."
"?"
Dụ Phồn chưa bao giờ thấy ai mặt dày vô liêm sỉ như thế, mắt cậu trợn to gấp đôi: "...Tôi theo đuổi cậu á??"
"Chúng ta hẹn hò đi. Tôi sẽ không bạo lực gia đình cậu ——" Trần Cảnh Thâm nhướng mày, "Cậu nói thế mà?"
"..."
Dụ Phồn đột nhiên rút tay mình ra khỏi tay hắn, cậu trợn trừng mắt, đi tới quán thịt quay bên cạnh không thèm quay đầu lại, nhưng chưa đi được hai bước đã bị choàng cổ kéo về.
Dụ Phồn đã âm thầm giáng cho Trần Cảnh Thâm một tràng đòn uppercut gập khuỷu tay liên tiếp trong lòng, nhưng ngoài mặt cậu vẫn đứng bất động dựa vào người Trần Cảnh Thâm, lạnh nhạt hỏi: "Đổi món gì?"
Dụ Phồn chẳng mấy khi dùng bếp, ngày thường cùng lắm thì nấu mì sợi hoặc hoành thánh, sau sáu năm rời đi, tay nghề cậu vẫn y nguyên hồi cấp ba.
Hôm nay cuối cùng cũng chính thức bật bếp, mùi thơm lan tỏa khắp nơi.
"Trần Cảnh Thâm, sao cậu còn biết nấu cơm nữa?" Dụ Phồn dựa người lên tường, trố mắt hỏi.
Nhà bếp Dụ Phồn rất sơ sài, kiểu bếp mở nằm ngay cạnh huyền quan, đối diện phòng tắm. Cậu còn đeo cho Trần Cảnh Thâm chiếc tạp dề chủ nhà tặng hồi mới thuê mà chưa dùng đến bao giờ.
Tạp dề màu lam có logo nhãn hiệu, trông hơi quê, trưng ra cùng bản mặt liệt của Trần Cảnh Thâm trông buồn cười đáo để: "Học từ sau khi ra thuê nhà, chỉ biết nấu mấy món đơn giản thôi."
"Cậu thuê nhà?" Dụ Phồn ngẩn người nhìn hắn, "Công ty xa... nhà cậu lắm à?"
"Bình thường." Trần Cảnh Thâm đáp không rõ ràng. Phòng bếp nhỏ nên bọn họ đứng rất sát nhau, Trần Cảnh Thâm nghiêng đầu hôn cậu một cái rồi nói, "Ra sô pha chờ đi."
Dụ Phồn nhíu mày, cậu cứ cảm thấy là lạ ở đâu. Điện thoại trên sô pha bỗng kêu vang liên tục.
Từ lúc về đến nhà tới bây giờ, âm thanh này cứ réo mãi chẳng ngừng. Dụ Phồn nằm ra sô pha, lơ đễnh cầm điện thoại đọc tin nhắn, sau đó suýt chút nữa thì bị đống dấu chấm thanh tràn khắp màn hình chọc mù mắt ——
[Chị Uông Nguyệt: Dụ Phồn! Cậu không trung thực!!!]
[Chị Uông Nguyệt: Chị đã bảo mà! Chị đã bảo mà!!! Chị đã bảo sao cậu lại mặc áo khoác của cậu ấy mà! Chị đã bảo tại sao hôm đó ở trên xe trông cậu buồn tủi thế cơ mà! Thế mà cậu còn bảo chị chỉ là bạn cũ!]
[Chị Uông Nguyệt: A a a, hồi trước ai hỏi chị cũng bảo chắc chắn cậu không phải đồng tính luyến ái! Mặt tôi đau quá ——]
[Chị Uông Nguyệt: Từ hôm đó chị đã thấy hai đứa là lạ rồi! Rõ ràng không hề giống bạn học cũ, hai người đúng thật là!!!]
Tin nhắn dừng lại tại đây như khơi gợi lòng hiếu kỳ của Dụ Phồn: [Là gì?]
[Chị Uông Nguyệt: Người yêu cũ.]
[-: ...]
[Chị Uông Nguyệt: Thế rốt cuộc là cậu hẹn hò với anh chàng đẹp trai kia từ bao giờ!]
[-: Cấp ba.]
Uông Nguyệt lại nhắn gửi mười vạn dấu chấm hỏi: [Từ cấp ba đến bây giờ? Sao thế được? Thế tức là hẹn hò từ trước khi cậu đến Ninh Thành á? Sao trước nay chị chưa thấy cậu ấy đến tìm cậu bao giờ?]
[-: Yêu xa.]
[Chị Uông Nguyệt: Cũng chưa thấy cậu liên lạc với cậu ấy bao giờ.]
[-: Thần giao cách cảm.]
Nhận ra được sự qua loa của cậu, Uông Nguyệt gửi tới mấy icon dao: [Thế các cậu come out từ hồi cấp ba rồi à? Tức là Nhàn Tịnh cũng biết á?]
[-: Không, chiều nay come out lần đầu tiên.]
[Chị Uông Nguyệt: Ồ... Hiểu rồi, chắc chắn sẽ giữ bí mật.]
Không cần ——
Dụ Phồn khựng lại, yên lặng ngẩn người nhìn dòng chữ mình đã gõ ra.
Có lẽ bởi vừa mới thẳng thắn thừa nhận, cũng có thể vì bọn họ đều đã trưởng thành rồi, bây giờ cậu không còn thấy rằng việc để cho người khác biết cậu đang yêu đương với Trần Cảnh Thâm là một chuyện gì đó vô cùng nghiêm trọng nữa.
[Chị Uông Nguyệt: Khoan đã! Câu hỏi cuối cùng!!]
Dụ Phồn bị tiếng điện thoại rung kéo tỉnh cả người, nhắn trả một dấu chấm hỏi.
[Chị Uông Nguyệt: Chị hỏi không được mắng chỉ đâu đấy, chị tò mò thật, cả tối nay chị cứ nghĩ mãi, cậu nhất định phải trả lời thật thà cho chị, không chắc chắn đêm nay chị sẽ không thể nào ngủ được, thậm chí còn nằm mơ thấy cậu nữa mất.]
Dụ Phồn định trả lời thế thôi đừng hỏi nữa, nhưng đối phương gõ chữ nhanh hơn cậu, có thể nhìn ra đang muốn biết thật sự ——
Dụ Phồn đã luôn cho rằng cái tật đỏ mặt của mình đã được sửa lại lâu rồi, bởi vì mấy năm nay chưa thấy nó xuất hiện lại lần nào nữa.
Nhưng đến tận tối khi tắm rửa đánh răng, tai cậu vẫn còn hồng.
Dụ Phồn đánh răng rất chậm, cậu nhìn chằm chằm bản thân mình trong gương, suy nghĩ đã trôi dạt đến tận chân trời.
Cậu không hiểu rõ về phương diện này lắm, nhưng cũng không hẳn là trắng tinh. Cậu với Trần Cảnh Thâm toàn dùng tay hoặc miệng, không được tính là làm thật sự ——
Đệt.
Đệt...
Xuống tí nữa là xảy ra chuyện rồi. Dụ Phồn nhìn khuôn mặt trong gương lại bắt đầu hồng lên, cậu lạnh lùng đánh răng mạnh hơn nữa, tiếng soàn soạt nghe như mài dao.
Lúc đi ra, Trần Cảnh Thâm đang cúi đầu chơi điện thoại. Dụ Phồn phơi quần áo rồi qua đó ngồi, đầu óc vẫn còn mông lung: "Trần Cảnh Thâm, hôm nay cậu đi loanh quanh những chỗ đó làm gì?"
"Xem nơi cậu sống mấy năm nay."
Tim Dụ Phồn lại đập dồn. Thật ra cậu cũng đoán được, nhưng vẫn muốn nghe Trần Cảnh Thâm nói ra, như đứa dở hơi vậy.
Dụ Phồn liếm môi, nét mặt trở nên mềm mại lạ lùng, cậu quay đầu lại: "Cậu..." Liếc thấy màn hình điện thoại Trần Cảnh Thâm, câu nói của Dụ Phồn ngừng bặt.
Trần Cảnh Thâm đợi một lúc không nghe thấy cậu nói tiếp nữa: "Ừm?"
"Cậu đang làm cái trò gì đấy?"
"Phá kỷ lục của cậu." Trần Cảnh Thâm điều khiển rắn săn mồi trên màn hình.
"..."
Cậu cứ khăng khăng muốn thêm WeChat tôi là vì cái này chứ gì?
Trần Cảnh Thâm chơi rất tập trung, người bên cạnh bỗng thò tay quay mặt hắn sang, Trần Cảnh Thâm lạnh nhạt nói: "Đừng có chơi xấu..."
Hôn xong, thấy hắn không nhúc nhích gì, Dụ Phồn nhanh tay giữ lấy con rắn sắp sửa đâm vào tường, cậu quẹt ngón tay trên màn hình của Trần Cảnh Thâm, nhíu mày huých vai hắn: "Chơi tiếp đi nhanh lên, khỏi phải đổ lỗi cho tôi."
"Lần sau phá tiếp." Trần Cảnh Thâm ném điện thoại sang một bên, sau đó quay đầu chặn môi người vừa chơi xấu.
Dụ Phồn cảm thấy mình bị Trần Cảnh Thâm ảnh hưởng mất rồi, mấy ngày nay suy nghĩ không lành mạnh chút nào. Trần Cảnh Thâm mới chạm vào môi thôi mà tai cậu đã tê rần, cậu quá quen với cái cảm giác này, lập tức đưa tay véo mặt Trần Cảnh Thâm.
Lúc nhìn thấy vòng bạn bè của hắn, cậu chợt nảy ra suy nghĩ, đây là lần đầu tiên Trần Cảnh Thâm đến thành phố này mà, dù gì cũng phải đến thăm những địa điểm đẹp một lần chứ. Mấy năm nay Dụ Phồn đã đi khắp Ninh Thành, cậu biết chỗ nào đáng đi thử, ngày kia Trần Cảnh Thâm về thì mai cậu xin nghỉ, dẫn hắn đi chơi.
Dụ Phồn hơi tránh người sang, áp lên chóp mũi Trần Cảnh Thâm: "Trần Cảnh Thâm, thích núi hay thích biển?"
"Thích cậu." Trần Cảnh Thâm bị véo phồng miệng, lúng búng trả lời bằng tông giọng lạnh nhạt.
"..."
Dụ Phồn buông hắn ra, lạnh nhạt thương lượng với hắn: "Ngày mai chúng ta ——"
Tiếng chuông điện thoại rung trời cắt ngang lời cậu, Trần Cảnh Thâm liếc mắt nhìn tên hiển thị trên cuộc gọi rồi nhíu mày, trông rất không muốn nghe máy.
Dụ Phồn với tay sang lấy điện thoại, nhận nghe giúp hắn, Trần Cảnh Thâm mở loa rồi dựa vào sô pha: "Gì?"
"Cậu có ở xa sân bay không? Tôi đặt vé máy bay cho cậu." Ở đầu bên kia, La Lý Dương sốt ruột, "Server gặp vấn đề rồi, cậu mau về đây đi."
Trần Cảnh Thâm nhướng mày, đáy mắt lập tức sáng tỏ. Sô pha bên cạnh nhẹ bẫng, bạn trai hắn đã đứng dậy đi tới góc cửa sổ, đẩy chiếc vali màu đen hôm qua hắn mới chuyển tới ra.
"Nhắm đúng lúc tôi đang nghỉ phép để gặp vấn đề?"
"Cuối năm toàn thế mà. Tôi đã nói với cậu rồi! Hoàn thành nốt vụ này rồi hẵng nghỉ phép, cộng thêm với nghỉ đông nữa là nghỉ được bao nhiêu, ai bảo cậu cứ vội vàng như thế làm gì." La Lý Dương lướt phần mềm đặt vé, "Nhà bạn trai cậu đến sân bay bao xa? Để tôi xem đặt vé lúc mấy giờ."
"Nửa tiếng." Dụ Phồn nói.
"Ồ ồ... Ủa?" Nghe thấy giọng nói xa lạ, La Lý Dương hơi dừng lại, hỏi đầy dò xét, "Ủa đó có phải em dâu không? À không... Em trai? Tôi, tôi gọi là gì giờ Cảnh Thâm?"
Dụ Phồn bị hai xưng hô ấy đóng đinh tại chỗ.
Trần Cảnh Thâm nhìn vẻ mặt mù mờ có phần bực bội của cậu, tâm trạng cuối cùng cũng khá khẩm hơn chút ít: "Cúp đây, đặt vé xong thì nhắn tin."
Lúc đi vali Trần Cảnh Thâm còn có mấy bộ quần áo, lúc về chỉ còn máy tính và sạc.
Trần Cảnh Thâm đóng vali lại, vừa ngẩng đầu lên thì chạm phải ánh mắt nghi hoặc của Dụ Phồn.
"Cậu còn chưa cất quần áo này."
"Để đây, sau này mặc."
"Tốn chỗ." Dụ Phồn lạnh mặt, nói.
Trần Cảnh Thâm đáp "Ừm": "Cậu cố chịu vậy."
Tối nay Dụ Phồn còn ảnh cần chỉnh sửa, không thể tiễn hắn ra sân bay được. Cậu xách vali ra huyền quan rồi khoanh tay đứng dựa tường, cụp mắt nhìn Trần Cảnh Thâm đi giày.
"Vừa nãy cậu định nói gì với tôi?" Trần Cảnh Thâm hỏi, "Trước khi nghe điện thoại ấy."