Chỉ cần nghĩ đến việc Trần Cảnh Thâm còn trên thế gian này, cậu cảm thấy mình vẫn có thể sống tiếp.
Buổi chiều Trần Cảnh Thâm xin nghỉ, hai người cùng đến bệnh viện số ba Nam Thành.
Đây là bệnh viện cũ kỹ lâu đời nhất Nam Thành, công nghệ lạc hậu, thiết bị chữa bệnh lỗi thời, hoàn cảnh cũng rất gợi mối thương cảm. Những người sống xung quanh đó mắc bệnh vặt bệnh nhẹ thường sẽ đến đây khám, còn những bệnh nặng hơn thì hầu như phải di chuyển đến bệnh viện khác xa xôi ngàn dặm để chữa trị.
Đến bên ngoài phòng bệnh y tá thông báo, Dụ Phồn nhìn vách tường bệnh viện loang lổ ố vàng, cậu chạm vào cánh tay người bên cạnh rồi chỉ vào băng ghế dài ngoài phòng bệnh nói như thể là phụ huynh: "Ngồi đây đợi tôi. Đừng có đi lung tung."
Trần Cảnh Thâm nghĩ ngợi, đi vào theo có vẻ cũng không được phù hợp cho lắm. Hắn đáp "Ừm": "Có việc gì thì gọi tôi."
"Có việc gì được."
Nói thì nói vậy, nhưng khi chạm đến tay nắm cửa, Dụ Phồn vẫn tạm ngừng mấy giây rồi mới kéo cửa ra.
Đúng lúc ấy bác sĩ đang kiểm tra phòng bệnh.
"Hôm nay cảm thấy thế nào... Đeo máy trợ thở sẽ hơi khó chịu, gắng đi, khắc phục vậy." Nhìn người trên giường bệnh chậm chạp lắc đầu, bác sĩ quay lại khẽ hỏi người phía sau, "Mấy ngày rồi mà người nhà vẫn chưa liên hệ đến à?"
Y tá nói: "Đã nhờ bên công an hỗ trợ liên hệ rồi, liên hệ hai người, ai cũng bảo mấy ngày nữa có thời gian sẽ đến..."
Vừa dứt lời, cánh cửa đã cót kẹt mở ra. Ngay sau đó, người vốn đang thở thoi thóp trên giường bỗng phát ra âm thanh nghẹn ngào ư ử khó lòng phân rõ.
Bác sĩ hiểu ngay, người nhà đến rồi.
"Người nhà của Dụ Khải Minh phải không ạ?" Y tá vội hỏi.
Cậu trai cao gầy lạnh lùng liếc qua người trên giường như thể đang nhìn một con kiến đê hèn, sau đó quay đầu sang: "Đúng vậy."
Y tá nhìn sắc mặt cậu mà tưởng mình nhận lầm, thấy cậu thừa nhận, cô càng sửng sốt hơn. Cô lấy sổ ra xác nhận lại: "Anh là... con trai của ông ấy sao?"
"Ừm."
"..."
Bác sĩ nói: "Chúng ta ra ngoài đi, tôi thông báo cho cậu về tình hình của ông ấy chút nhé?"
"Không cần, anh cứ nói tại đây luôn đi." Dụ Phồn nói.
Bác sĩ ngừng lại, đắn đo: "Tình trạng hiện tại của người bệnh tương đối phức tạp, hay là..."
"Ông ta còn sống được bao lâu?" Dụ Phồn hỏi, "Không quá một năm chứ?"
"..."
Dụ Khải Minh trợn trừng mắt, mắng chửi Dụ Phồn không tròn tiếng: "Súc sinh, mày không bằng... heo chó..."
Giờ thì cuối cùng bác sĩ cũng hiểu ra mối quan hệ của cha con nhà này. Bác sĩ đã làm việc ở đây nhiều năm, gặp qua rất nhiều tình huống, vả lại dựa theo tự thuật của người bệnh thì ông ta biết mình bị ung thư trong tù, vì bên ngoài không có ai săn sóc hay gửi gì vào nên cũng chẳng xin phóng thích chạy chữa gì, ôm bệnh cho đến khi mãn hạn tù.
Thế nên cũng chẳng cần giấu giếm gì trước mặt người bệnh nữa.
Trong căn phòng này không còn bệnh nhân nào khác nữa, bác sĩ cân nhắc lựa lời: "Cũng không hẳn, nếu điều trị tử tế thì chắc vẫn có thể tranh thủ được thêm thời gian. Bây giờ chúng tôi có hai phương án, một là về nhà dưỡng bệnh, điều trị nghiêm túc, giúp bệnh nhân giữ được tâm trạng thoải mái; phương án kia là ở lại bệnh viện để điều trị, nhưng có lẽ quá trình điều trị sẽ gây khó chịu phần nào và cũng không thể đảm bảo hiệu quả được."
Dụ Phồn cụp mắt nghĩ ngợi một hồi, sau đó cậu gật đầu: "Cảm ơn anh, để tôi thương lượng lại với ông ấy đã."
"Được, vậy thì còn vấn đề gì nữa thì cứ đến văn phòng tìm tôi."
Phòng bệnh chỉ còn lại hai người.
Dụ Phồn quan sát xung quanh, kéo một chiếc ghế tới ngồi ở cuối giường Dụ Khải Minh, cậu vắt chéo chân, đưa mắt nhìn người nằm trên giường bệnh.
Suốt khoảng thời gian Dụ Khải Minh thụ án, Dụ Phồn không đến thăm lấy một lần.
Sáu năm trôi qua, hiện giờ Dụ Khải Minh đã gầy đến độ chỉ còn da bọc xương, gò má cao, mặt mày hốc hác, chỉ có đôi mắt vẫn hằn sâu sự thù địch.
Dụ Phồn bỗng nhớ sáng nay cậu nhận được cuộc gọi của cảnh sát nhân dân, bên kia thông báo cho cậu rằng Dụ Khải Minh đi mua xăng bán lẻ nhưng không đưa ra được chứng minh thư hay gì đó liên quan nên cãi vã với ông chủ, đương lúc tranh cãi thì lên cơn nhồi máu não đột ngột, được đưa tới bệnh viện.
Dụ Phồn đã lười không buồn so đo việc Dụ Khải Minh đi mua xăng làm gì, có thể ông ta muốn thiêu chết ai đó, cũng có thể là muốn đốt căn nhà cũ kia... Tóm lại bây giờ ông ta đã nằm đây rồi, ung thư giai đoạn cuối cộng thêm nhồi máu não đột ngột, hiện tại Dụ Khải Minh khó có thể hoạt động tự do.
"Chọn đi." Sau một hồi yên lặng quan sát, Dụ Phồn mở miệng, "Muốn bị tôi đón về nhà, hay muốn lóp ngóp sống ở đây thêm mấy tháng nữa?"
Rõ ràng Dụ Khải Minh đã ngẩn người, ông ta đeo máy trợ thở, nhả từng chữ rất đỗi nhọc nhằn: "Mày... đưa tao, về nhà?"
"Ông đã vất vả nuôi tôi bao nhiêu năm như thế, bây giờ ông chôn nửa chân xuống đất rồi, đương nhiên là tôi phải quan tâm."
Dụ Khải Minh ngơ ngác nhìn cậu, kinh ngạc, ngờ vực, sau đó ông ta hiểu ra có lẽ dáng vẻ bây giờ của mình đã khơi dậy lòng thương xót của Dụ Phồn. Cũng đúng, dù sao bọn họ cũng là cha con, dẫu quan hệ không tốt thì cũng là máu mủ ruột rà, đến giây phút cuối cùng, Dụ Phồn sẽ không bỏ mặc ông ta.
Bạn đang đọc truyện trên truyen35zz.com , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!