Thật ra cơ hội để Dụ Phồn đưa ra quyết định này là rất nhỏ.
Bởi buổi tối đầu tiên về Ninh Thành, cậu mất ngủ đến gần bốn giờ sáng trên chiếc giường mà mình đã nằm suốt ba, bốn năm.
Lúc thức dậy bên người trống không, không có nhiệt độ cơ thể và mùi hương của Trần Cảnh Thâm. Cậu ngơ ngác ngồi trên giường đến mười phút, mở điện thoại lên nhìn lịch trình công việc chất kín suốt nửa tháng qua của mình, sau đó lại đi kiếm vé máy bay về Nam Thành, kiểm tra giá tiền thuê gần khu nhà của Trần Cảnh Thâm và số dư trong thẻ của mình.
Lúc cậu báo cho Uông Nguyệt về quyết định này của mình, Uông Nguyệt tỏ ra rất khó hiểu: "Không phải yêu xa 6 năm rồi đó sao? Sao bây giờ tự dưng lại phải đi?"
Đêm trước ngày hôm ấy Dụ Phồn ngủ không ngon giấc, tóc tai rối bù không nỡ nhìn, phản ứng thì chậm chạp.
Cậu yên lặng rất lâu mới trả lời: "Vì sáu năm đã là quá lâu rồi."
Uông Nguyệt ngạc nhiên, nhưng cũng không kì kèo giữ cậu lại.
Dù sao mấy năm nay Dụ Phồn đã chụp nên rất nhiều bộ ảnh nổi tiếng, lần nổi nhất thậm chí còn đẩy được khách lên tận hot search của một nền tảng nọ. Sau lần đó đơn hàng của Dụ Phồn rất nhiều, khách hàng đến từ năm châu bốn bể, minh tinh, người nổi tiếng trên mạng đều có đủ, nếu là nhiếp ảnh gia khác thì đã ra ngoài kinh doanh độc lập rồi, chỉ có Dụ Phồn mới bằng lòng ở lại studio của cô, nhận mức tiền lương và số hoa hồng nhỏ đó.
Vả lại nhiếp ảnh gia không cần phải chú trọng quá mức, đi đâu làm việc cũng được, mà Nam Thành được xem là thành phố lớn, Dụ Phồn đến đó cũng có tiềm năng phát triển hơn.
Sau khi mọi chuyện ổn thỏa, nửa tháng qua Dụ Phồn bận đến mức chân không chạm đất, cậu chăm chỉ hoàn thành hết các suất chụp trong tay, sau đó dành thêm hai ngày nữa để sửa sang lại căn phòng mình đã ở suốt ba, bốn năm, quét tước sạch sẽ, cuối cùng gom đồ lại được ba cái vali to bự.
Uông Nguyệt lái xe chở cậu ra sân bay, trước khi làm thủ tục kiểm tra an ninh, cô còn nhét cho cậu một phong lì xì.
Ban đầu Dụ Phồn không chịu nhận, phải đến lúc Uông Nguyệt trông như định kéo quần cậu ra để nhét vào bên trong, cậu mới miễn cưỡng cầm lấy.
"Gì đấy? Quen thân như thế rồi mà vẫn phải khách sáo với chị à? Đây là quà chị gái tặng em trai, cầm đi." Uông Nguyệt vỗ cánh tay cậu, "Rảnh nhớ quay về thăm chị đấy."
"Em sẽ." Dụ Phồn nói.
Uông Nguyệt bỗng nghẹn ngào. Cô nhớ lần đầu tiên gặp Dụ Phồn, hồi ấy Dụ Phồn vẫn là một cậu bé mình mẩy đầy thương tích, cậu lạnh lùng tố cáo bố ruột của mình với cảnh sát, sau đó ngồi xổm bên ngoài đồn công an hút thuốc.
Chẳng biết ngày đó lấy đâu ra can đảm mà cô lại tiến tới, hỏi cậu có muốn làm người mẫu không.
"Em đi đây."
Uông Nguyệt hoàn hồn, cô gật đầu: "Đi đi, xong xuôi mọi việc nhớ gửi tin nhắn cho chị."
"Vâng." Dụ Phồn hơi ngừng lại, sau đó khẽ nói, "Chị, em cảm ơn."
Lúc kiểm tra an ninh, Dụ Phồn nhận được tin nhắn thoại từ Uông Nguyệt, Uông Nguyệt khóc rất dữ dội, gào thét đòi cậu ra đây ôm một cái rồi hẵng đi.
Nghe xong tin nhắn thoại, tốc độ cậu ra cửa lên máy bay tăng nhanh hơn.
Những chuyện này nói hết ra thì rườm rà quá, Dụ Phồn chỉ nhặt lấy hai câu trọng điểm kể với Trần Cảnh Thâm.
Lúc này, hai chiếc vali to đùng đã được mở ra trên sàn, hai người cùng nhau dọn dẹp. Dụ Phồn cũng không có nhiều đồ, cậu đem bán hết những món đồ gia dụng không vận chuyển vào được, trong vali chỉ có đồ dùng trong công việc, quần áo và mấy cuốn album dày cộp.
Chợt nhớ đến một chuyện, Dụ Phồn lập tức giở album, thò tới trước mặt Trần Cảnh Thâm.
Trần Cảnh Thâm thình lình chạm mặt trực diện bản thân mình hồi bé khóc như đứa ngốc.
"Trần Cảnh Thâm, cậu trông có giống lạ lùng không, nước mũi chảy cả vào miệng ——"
Còn chưa kịp nói hết, Trần Cảnh Thâm đã lật úp cuốn album ra sàn, nghiêng người tới chặn miệng cậu lại. Dụ Phồn duỗi tay đẩy hắn ra, vừa quay mặt đi vừa nói: "Gì đấy —— Khóc mà không cho người ta nói à? Cậu mà cũng biết... Ưm, cũng biết xấu hổ cơ à, khóc đến nỗi không nhìn thấy... mắt đâu..."
Thế là Dụ Phồn bị đè ra sàn hôn không nói nổi nữa, Trần Cảnh Thâm vừa kéo cạp quần cậu ra, điện thoại bên cạnh bỗng đổ chuông.
Trần Cảnh Thâm vốn định ngó lơ, nhưng người bên cạnh đã xốc lại tinh thần, gập chân đá hắn đi: "Cút ra kia nghe điện thoại, tôi còn chưa dọn xong đồ đâu."
"Kiểm tra khẩn cấp! Sao nghe máy chậm thế hả? Cậu không cắm sừng em dâu thật đấy chứ?" La Lý Dương ở đầu bên kia tra hỏi ầm ĩ cả lên.
"..."
La Lý Dương: "Ha ha! Đùa thôi! Tôi đang uống rượu bên ngoài, chỗ cậu đã xong chưa, có muốn qua đây ——"
Còn chưa buồn nghe hết, Trần Cảnh Thâm đã cúp máy.
Dọn dẹp xong hai cái vali, Trần Cảnh Thâm định đẩy chiếc vali cuối cùng nằm trong góc tới, nhưng hắn vừa đụng vào, Dụ Phồn đã đứng bật dậy khỏi sàn.
"Cái này để tôi tự dọn!" Dụ Phồn kéo vali qua, "Cậu đi tắm trước đi xong để tôi còn tắm nữa, dọn đồ cả ngày nay mệt chết đi được."
Trần Cảnh Thâm ngỏ ý: "Tôi chờ được ——"
"Không cần, cảm ơn."
Trần Cảnh Thâm cầm quần áo vào phòng tắm. Dụ Phồn ngó đầu thăm dò, sau khi dám chắc bên trong đã có tiếng nước vang lên, cậu mới chậm chạp mở chiếc vali kia ra.
Ở ngăn lưới trên cùng vali nhét rất nhiều những hộp màu hồng nhạt.
Là mấy thứ hôm trước Trần Cảnh Thâm lên cơn động kinh gọi siêu thị ship tới, Dụ Phồn thấy vứt đi thì phí quá nên ôm hết về, dù sao vali cũng còn chỗ trống...
Cậu nhớ ngăn tủ đầu giường Trần Cảnh Thâm còn để trống, vừa khéo giấu đi được.
Dụ Phồn ôm một đống đồ trên tay mở khóa, rón rén vào trong phòng, kéo ngăn tủ mà cậu nghĩ là trống không ra ——
Sau đó nhìn thấy hàng loạt chiếc hộp nhỏ với những bao bì khác nhau chất kín thành núi trong ngăn tủ.
Dụ Phồn: "..."
–
Sau khi về Nam Thành, Dụ Phồn không vội làm việc. Nhân thời gian cuối năm Trần Cảnh Thâm bận như chó, cậu đi dạo quanh một số điểm chụp hình nổi tiếng ở Nam Thành.
Dụ Phồn khá có tiếng tăm trong giới, vả lại Nam Thành được biết đến là "thành phố của những người nổi tiếng trên mạng" nên nhu cầu trên phương diện chụp ảnh cao hơn Ninh Thành nhiều, cũng bởi vậy mà có rất nhiều studio chụp ảnh ở Nam Thành đã tìm đến tận cửa với mức tiền lương rất khả quan.
Nhưng Dụ Phồn từ chối hết. Hồi xưa cậu làm ở studio của Uông Nguyệt vì thiếu tiền, làm đến tận bây giờ là vì Uông Nguyệt đã kéo cậu lên trong lúc cậu sa vào khốn khó, bây giờ bỏ qua lí do đó, cậu định bụng sẽ làm một mình, như vậy tự do hơn mà cũng kiếm được nhiều tiền hơn.
Đợt trước sống một mình cậu không để ý gì chuyện tiền nong, tiền quyên góp còn nhiều hơn tiền mình tiêu. Nhưng bây giờ có bạn trai rồi... Ít nhiều gì cũng phải tích cóp chút đỉnh.
Sau khi biết chuyện đó, Uông Nguyệt tỏ ra hết sức ủng hộ, còn lên mạng quảng bá cho Dụ Phồn bằng tài khoản chính thức của phòng làm việc.
Bạn đang đọc truyện trên truyen35zz.com , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!